Từ Lệ giơ tay chống nạnh, trông dữ như một con hổ cái.
Sở Bắc nhíu mặt, sặc mặt lạnh đi.
Ban nãy, Từ Lệ thật sự nên cảm thấy may mắn.
Vì nếu cô ta đánh Tiểu Vũ Tâm thì chắc cánh tay ấy sẽ bị phế rồi.
Nhưng bây giờ…
“Bố ơi, con không giẫm vào giày của bạn ấy đâu, con thề ạ!”
Tiểu Vũ Tâm nghiêng đầu nói với giọng chân thành.
Sở Bắc xoa đầu cô bé rồi mỉm cười.
“Bố biết, Tiểu Vũ Tâm ngoan thế thì sao giẫm lên giày của bạn được!”
Dứt lời, anh lại ngước nhìn Từ Lệ.
“Đền tiền? Được, tôi chỉ sợ cô không dám nhận thôi!”
“Không dám nhận? Ha ha, đúng là nực cười!”
Từ Lệ nghe xong thì ngửa cổ lên cười.
“Hừ, gì chứ riêng tiền thì tao không bao giờ từ chối nhé!”
“Đôi giày này của con tao mua mất sáu mươi nghìn, chỉ cần mày đền đủ thì chuyện này coi như xong, còn không thì hừ!”
Từ Lệ vênh mặt lên.
Cô ta nói như thể biết chắc Sở Bắc không có ngần ấy tiền.
Đồ anh mặc trên người khéo còn chưa đến một trăm, thì lấy đâu ra ngần ấy tiền?
“Cô… ban nãy rõ ràng cô bảo là hai mươi nghìn cơ mà, sao giờ lại sáu mươi?” Đọc tiếp tại Tamlinh247 nhé! - Đừng đọc ở website ăn cắp truyện.
Chu Cầm nghe thấy thế thì cuống lên.
“Hừ, tôi thích thế đấy, sao nào? Bà thử nói thêm câu nữa xem, có tin tôi đòi hẳn một trăm nghìn không?”
Từ Lệ quát nạt.
Chu Cầm lập tức rụt cổ lại.
Dù trong lòng thấy rất không cam tâm, song vì thân phận của Từ Lệ nên bà ta đành nhịn.
“Một trăm nghìn? Nếu cô dám đòi thì dù tăng thêm gấp mười lần cũng được!”
Sở Bắc bình thản nói.
Mọi người nghe thấy vậy thì như bùng nổ.
“Sở Bắc, cậu làm gì thế hả? Còn sợ chưa đủ loạn hay sao?”
Chu Cầm thật sự muốn phát điên.
Sáu mươi nghìn đã đủ khiến nhà họ sạt nghiệp rồi.
Thế mà Sở Bắc còn kêu Từ Lệ tăng giá tiếp?
Anh định làm bà ta tức chết đúng không?
“Thằng kia, mày chắc chưa?”
Từ Lệ mừng ra mặt.