“Quen biết, sao có thế không quen chứ?” Dương Tư Khôn lập tức hừ lạnh một tiếng, tức giận nói: “Cậu Bạch, nếu như cậu cũng mời cậu ta đến chữa bệnh cho quý SƯ phụ, vậy thì tôi khỏng cần thiết ờ lại nơi này nữa. Đương nhiên, cậu Bạch đây vốn không phải là tôi nhỏ nhen, mà là kẻ giang hồ lừa đảo giả thần giả quỷ để gạt người khác ở đây, nếu như lát nữa xảy ra chuyện gì thì tôi không muốn chiu trách nhiêm đâu!”
Miệng Dương Tư Khôn đúng là lanh lợi!
Nói hai ba câu đã lập tức nói Giang Dĩ Minh là một kẻ lừa đảo giang hồ.
Phía trước nói bản thân quen biết Giang Dĩ Minh, phía sau lại nói Giang Dĩ Minh là lừa đảo giang hồ, đây không phải rõ ràng nói cho cậu Bạch và Tôn Kình Tùng nghe Giang Dĩ Minh chính là một kẻ lừa đảo giang hồ sao?
“Anh ta là lừa đảo giang hồ?” Cậu Bạch nghe vậy trong lòng lập tức vui vẻ, nói thật cậu ta rất ghét Giang Dĩ Minh, hiện tại Dương Tư Khôn nói Giang Dĩ Minh là lừa đảo giang hồ, như vậy chắc chắn sư phụ sẽ không đế Giang Dĩ Minh đến chữa bệnh cho ông ta.
Nói thật dù đánh không lại Giang Dĩ Minh nhưng chỉ cần có thế sỉ nhục Giang Dĩ Minh một chút, khiến Giang Dĩ Minh khó chịu thì trong lòng cậu Bạch sẽ cảm thấy vô cùng thoải mái!
“Cậu Bạch.” Dương Tư Khôn nói: “Xin hỏi, cậu có từng nghe nóỉ lúc chữa bệnh cho người ta, nói người này bệnh là vì trúng tà chưa? Xỉn hỏi, cậu đã bao giờ thấy lúc bác sĩ chữa bệnh rải một ít gạo lên mặt đất, sau đó hét lớn một tiếng cút ra ngoài chưa? Các người nói xem, đây không phải là lừa đảo giang hồ glả thần giả quỷ thì là cái gì?”
“Tôi biết ngay mà!” Cậu Bạch hung hăng trừng mắt nhìn Giang Dĩ Minh nói: “Cũng may chưa xem bệnh cho sư phụ, nếu không chúng tôi đều sẽ bị anh lừa! Anh cút đỉ cho tôi!”
Giang Dĩ Minh ở bên cạnh nghe vậy chỉ thản nhiên cười cười.
Đông y và huyền thuật từ xưa đến nay chính là không phân biệt, phàm là Đông y có chút năng lực ít nhiều đều sẽ hiếu được chút huyền thuật.
Dương Tư Khôn này thản là một bác sĩ Đông y lại nói mình giả thần giả quỷ, điều này có thể nói rõ trình độ Đông y của ông ta thật sự quá hạn hẹp!
Mà một bác sĩ như ông ta có thế trở thành một nhà Đông y ở trong xã hội hiện nay, có thế thấy được Đông y hiện giờ đã rơi vào tình trạng nào.
Lúc này Dương Tư Khôn mang theo nụ cười thắng lợi nhìn Giang Dĩ Minh.
Ông ta chính là muốn chèn ép Giang Dĩ Minh!
Ai bảo sáng nay cậu làm tôi mất mặt làm gì?
Nói xong, Dương Tư Khôn tiến lên nói với ông Tôn Kình Tùng: “ông Tôn, hiện tại hãy để tôi giúp ông kiểm tra.”
“Được!” Rõ ràng Tôn Kình Tùng cũng tin tưởng Dương Tư Khôn nhiều hơn, dù sao thì hiện tại Dương Tư Khôn cũng có danh tiếng ờ bên ngoài, hơn nữa Dương Tư Khôn cũng đã hơn năm mươi gần sáu mươi tuổi, nói là bác sĩ Đông y thì càng thuyết phục hơn.
Dương Tư Khôn tiến lên, vươn tay bắt mạch trẽn cố tay Tôn Kình Tùng.
Chí thấy Dương Tư Khôn vươn tay nhẹ nhàng đặt lên cổ tay Tôn Kình Tùng, sau đó hai mắt hơi nhắm lại, bắt đầu bẳt mạch.
Không biết năng lực như thế nào nhưng công đoạn đầu vẫn rất đầy đủ.
Sau khoảng một phút, Dương Tư Khôn thu tay trở về.
“Bác sĩ Dương, xin hỏi bệnh này của tỏi khó chữa không?” Tôn Kình Tùng mở miệng hỏỉ.
“Không khó…” Dương Tư Khôn xua tay, nói: “Lát nữa tôi sẽ châm cứu cho ông, sau đó sẽ kê cho ông một phương thuốc, mỗi ngày một liều, uống hai lần, dùng kiên trì ba tháng thì có thế khỏi hẳn!”
“Thật sao?” Tôn Kình Tùng lập tức kích động, vội vàng hỏi.
“Đương nhiên!” Dương Tư Khôn nói: “Đối với tôi, có những căn bệnh, trị liệu quả thực chỉ như một món ăn nhỏ!”
Dương Tư Khôn dường như giả vờ, lúc viết phương thuốc cho Tôn Kình Tùng còn cố ý lấy ra một cây bút lông, một khay mực, sau đó bẳt đầu viết phương thuốc.