Mục lục
Đỉnh Cấp Thần Y Ở Rể - Giang Dĩ Minh (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tôi…” – lúc này nhịp tỉm của Giang Dĩ Minh đập rất nhanh, mọi chuyện đều như dự đoán, Hồ Mỹ Nhi thật sự coi Giang Dĩ Minh là người quan trọng trong lòng cô, lúc này tuy rằng không thể hiện quá rõ ràng, nhưng mà dường như cô ấy đặc biệt sẵn lòng muốn ở bên cạnh Giang Dĩ Minh rồi.

“Được rồi, tôi sẽ cho cô biết số điện thoại di động của tôi!” – Giang Dĩ Minh không có cách nào từ chối Hồ Mỹ Nhi, cuối cùng thì anh không thế nói với cô rằng mình không có số điện thoại di động.

Sau khi đọc cho Hồ Mỹ Nhi số điện thoại di động, Giang Dĩ Minh nói: “Vậy bây giờ tôi đi trước.”

“Tôi sẽ tiễn anh.” – Hồ Mỹ Nhi nói rồi đi theo Giang Dĩ Minh ra ngoài.

Cho đến khi Giang Dĩ Minh lên xe và taxi đã đi một quãng đường dài, Hồ Mỹ Nhi vẫn trầm ngâm đứng ở bên đường.

HỒ Khải Tuấn và Mã Mỹ Linh lúc này đang đứng

ở cửa nhà, nhìn con gái đứng ở ven đường, vẻ mặt cúa hai vợ chồng già có chút khó xử.

“Ông à, xem ra Giang Dĩ Minh nói đúng. Con gái của chúng ta rất thích Giang Dĩ Minh!” Mã Mỹ Linh lo láng nói: “Sẽ thật tuyệt nếu cậu nhóc Giang Dĩ Minh này chưa kết hôn.”

“ừ, nếu Giang Dĩ Minh chưa kết hôn, con gái chúng ta thích anh ấy, vậy hãy đế hai đứa chúng nó ờ bên nhau, nhưng tiếc là…” – Hồ Khải Tuấn thở dài ngao ngán, bới vì ông ấy là một nghệ sĩ biếu diễn Kinh kịch, và anh ấy đang tham gia vào nghề truyền thống, vì vậy, nghiêm túc mà nói, suy nghĩ cúa ông ấy cũng truyền thống hơn: “Sẽ thật tệ nếu con gái chúng ta cứ không ngừng tiếp xúc với Giang Dĩ Minh. Dù gì thì Giang Dĩ Minh cũng là người có gia đình…”

“Vậy thì, ông à, chúng ta phải làm sao?”

‘Tôi công không biết.” – Hồ Khái Tuấn lắc đầu nói: “Tới đâu tính tới đó vậy.”

Hồ Khải Tuấn lẳc đầu bất lực, rồi quay lưng bước vào nhà!

HỒ Mỹ Nhi đã đứng bên lề đường khoáng năm phút trước khi cô lặng lẽ trở vào nhà.

Thay vì sự trẻ trung sôi nổi như khi nhìn thấy

cha mẹ, lúc này cô ngồi một mình trên sô pha, cầm tờ giấy bạc Giang Dĩ Minh đưa cho cô, thẩn thờ.

“Hồ Mỹ Nhi!” – Hồ Khải Tuấn không chịu được nữa nên ngồi cạnh Hồ Mỹ Nhi: “Nào, ăn chút hoa quả đi!”

“Cảm ơn ba.” – Hồ Mỹ Nhi nhận lấy trái cây từ ba, bình thường Hồ Mỹ Nhi rất thích ăn trái cây, nhưng bây giờ cô ấy chí nhận lấy nó và đặt trên bàn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK