Mục lục
Đỉnh Cấp Thần Y Ở Rể - Giang Dĩ Minh (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

–           Bình thường lúc thức dậy vào buổi sáng tôi luôn thấy hỗn loạn, nhưng hôm nay lại cảm thấy tinh thần của bản thân rất tràn trề, cứ như có sức lực dùng mãi không hêt.

–           ừm, tôi cũng có loại cảm giác vây, có thể là tốt qua ngủ khá ngon!

Thẩm Tuân gật đầu đáp.

Nghe vậy, Giang Dĩ Minh chỉ cười nhả, tụ linh trận bao phủ cả biệt hự này, tuy rằng là để cho mình sử dụng trong tu luyện, nhưng chỉ cần là người trong căn biệt thự này đều sẽ được linh khí tẩm bổ,

tinh thần tràn trề khỏe khắn là biểu hiện đầu tiên, theo thời gian ngày càng lâu, tới lúc cơ thể của họ sẽ trở nên ngày càng tốt hơn, sẽ ít sinh bệnh hẳn.

Ăn xong bữa sáng, Giang Dĩ Minh lái xe đưa Tống Thanh Nga đi làm.

Do chuyện tối qua Giang Dĩ Minh hôn trộm, nên trên đường đi hai người họ chẳng nói với nhau câu nào, cứ im lặng mà tới công ty.

Sau khi Giang Dĩ Minh đưa Thẩm Thanh Nga tới công ty, ngay lập tức lái xe về, trên đường đi còn gọi cho Trương Mạnh Khôi một cuộc điện thoại nhỏ.

– Alo, anh Khôi, làm chuyện hôm qua thế nào rồi?

Giang Dĩ Minh hỏi.

–           Đại ca, đại ca, anh gọi em là Tiếu Khôi được rồi, đừng gọi em là anh Khôi chứ!

Trương Mạnh Khôi ở đầu bên kia điện thọai run sợ trong lòng đáp:

–           Đại ca, chuyện hôm qua làm xong rồi, vốn đang định gọi điện nói cho anh đây, mà không có số của anh…anh yên tâm, em đã răn đe bọn họ thật nghiêm, đảm bảo sau này họ tuyệt đối không dám gây phiền toái cho anh!

– ừ, vậy là tốt rồi!

Giang Dĩ Minh gật đầ nói:

– Vậy được rồi, chuyện này cảm ơn mấy người nhiều nhé!

–           Không cần đâu, không cần đâu, đại ca, lát nữa tới buổi trưa anh rảnh không? Chúng ta cùng ăn một bữa?

Trương Mạnh Khôi ở đầu bên kia cấn thận hỏi.

–           Không rảnh!

Giang Dĩ Minh trực tiếp từ chối. Buổi trưa anh còn phải nấu cơm cho Thẩm Thanh Nga, đưa đến công ty nữa.

Cúp điện thoại, Giang Dĩ Minh tiếp tục lái xe đi về phía trước, chỉ là không ngờ lúc này đã quá thời gian đi làm hoặc tan tầm rồi mà lại xảy ra chuyện kẹt xe, hơn nữa còn kẹt rất xa, liếc mắt không thấy điểm cuối đâu cả.

Hết cách rồi, sau đó Giang Dĩ Minh tắt máy xe, sau đó xuống xe hút một điếu thuốc.

– Ông cụ ấy chẳc là không sống được rồi!

Chính vào lúc này, mấy người lái xe hóng hớt ở đằng trước vừa quay lại vừa nói chuyện:

– Đã bị đâm thành bộ dạng kia rồi, muốn cứu sống chắc chắn là chuyện rất khó, hơn nữa đã kẹt xe thành như thế này rồi, xe cứu thương rốt cuộc có thể tới hay không cũng không chắc chắn được, cho dù có tới cũng không kịp rồi!

“Tôi cảm thấy là rất nguy hiểm, toàn thân ông lão kia toàn là máu, chắc chắn bị thương không nhẹ, bây giờ cho dù xe cứu thương có tới đi chăng nữa, cũng không cứu sống..

Giang Dĩ Minh đang chuẩn bị lên xe ngồi, sau khi nghe thấy lời nói của người qua đường, ngay lập tức dừng động tác lên xe lại, quay đầu nhìn về phía mấy người qua đường kia, hỏi: “Đằng trước có người bị thương sao?”

“Còn không phải là sao.” Một người trong số

đó nói với Giang Dĩ Minh: “Phải gọi là cực kỳ thảm khốc luôn, xe trực tiếp đụng phải mố cầu, toàn bộ động cơ phía trước đều không có thứ gì che chắn, ông lão kia nghe nói là ngồi ở ghế phụ, toàn thân ông ấy, ôi trời, thật không biết nên nói như thê’ nào nữa, một chữ thảm thôi thì không thể hình dung được hết đâu.”

(*) Mô’ cầu:

“Người anh em này, cậu cũng đừng có gấp, xảy ra tai nạn như thế, trận tắc đường này có lẽ không thể xong trong chốc lát được đâu, cậu chờ thêm một lát đi!”

Người này còn tưởng rằng Giang Dĩ Minh đang vội vã đi đâu đó!

Mà Giang Dĩ Minh, sau khi nghe mấy người này

xong thì vội vàng cất bước chạy về phía trước. Anh là Tiên Tôn, cũng là một vị bác sĩ, trong lúc tu luyện, thứ phải chú ý nhiều nhất chính là tu tâm, thấy chết mà không cứu thì ngay cà lương tâm của bân thân cũng không qua được, lúc mới bắt đầu có lẽ còn chưa tạo thành cái gì, thế nhưng càng đi về lâu về dài sau này, những thứ mà trong lòng đã từng không vượt qua được trước đây, sẽ trớ thành tâm ma sâu sắc trong nội tâm, dẫn tới việc tu luyện không thể nào tấn tới được!

Cho dù là chuyện gì đi chăng nữa, nếu như không nhìn thấy, vậy thi tất cả lại dễ nói, nhưng là nếu như đã gặp được, Giang Dĩ Minh chắc chắn không thể nào làm như không thấy được!

Thời điếm anh đi vào trung tâm của trận tắc đường phía trước, đã nhìn thấy được hiện trường tai nạn như trong miệng của những người qua đường kia!

Quả thực hiện trường tai nạn cực kỳ thám thiết, một chiếc Mercedes S5ŨŨ trực tiếp đụng phải đâm phải mố cầu của cầu vượt ở giữa con đường, toàn bộ động cơ phía trước bị đâm đến hoàn toàn biến dạng, đáng sợ nhất chính là, phần bị tác động mạnh nhất là ghế phụ, người điều khiến xe bên kia tuy rằng cũng có tổn thương, nhưng mà vấn đề không lớn. (*)

(*)Mercedes S500:

Mà lúc này, ở trên ghế phụ, có không ít máu tươi đang chảy ra bên ngoài từ cửa xe, nghe nói ông lão bị thương kia vẫn còn ở trên xe, bởi vì tai nạn xe cộ cực kỳ nghiêm trọng, dẫn tới xe cũng bị biến dạng nghiêm trọng, cho nên những người đang vây xem ớ xung quanh, vốn không có cách nào cứu ông lão bị thương kia ra khỏi xe!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK