“Không lái xe nữa! Lát nữa đi bộ về, ăn no rồi đi bộ về mới tốt cho tiêu hóa.” Giang Dĩ Minh nói với Thấm Thanh Nga, mặc dù chỗ này là chợ đêm nhưng nhà của Thấm Thanh Nga cách nơi này cũng không xa, nếu như đi bộ về cũng chí tốn hai km, mất hai mươi phút là có thế về đến nhà.
Nói xong Giang Dĩ Minh cầm chiếc cốc dùng một lần trên bàn lên, tự rót cho mình một ly, cũng rót cho Thẩm Thanh Nga một ly.
Thấm Thanh Nga cũng biết nơi này cách nhà không xa, cho nên nhìn thấy Giang Dĩ Minh rót cho mình một ly, cũng không cự tuyệt.
Rất nhanh mấy xiên thịt nướng đều được dâng lên.
“Đến đây, nếm thử xem, xem thử mùi vị ở đây có phải rất tuyệt hay không.” Giang Dĩ Minh cầm xiên thịt dê đưa cho Thấm Thanh Nga rồi nói.
“Cảm ơn.” Thẩm Thanh Nga cầm lấy xiên thịt dê, nhìn xiên thịt rồi có chút do dự. Sự thật mà nói
thì đây là lần đầu tiên trong đời Thấm Thanh Nga ăn những món như vậy, ở những quán lề đường như vậy, cho nên cô có chút bối rối.
Ngấng đầu lên chỉ thấy lúc này Giang Dĩ Minh đang ăn ngon lành, không hề có chút lo lâng nào.
“ừm, mùi vị này không tệ, bột thì là chính tới, mì ớt cũng rất thơm…” Vừa ăn Giang Dĩ Minh vừa bình luận món ăn.
Nhìn thấy Giang Dĩ Minh ăn ngon như vậy,
Thấm Thanh Nga cũng cố gắng ăn.
Vừa ăn vào miệng, hai mắt của Thấm Thanh Nga sáng rực, thật sự không ngờ đến, những món ăn vặt ven đường lại ngon đến như vậy, nó còn ngon hơn nhiều lần so với những món được gọi là hợp vệ sinh mà trước đây cô từng ăn.
Sau khi đã cắn một miếng, Thẩm Thanh Nga không thế không cắn miếng thứ hai.
Chẳng mấy chốc, Thẩm Thanh Nga đã ăn hết một xiên, cô vẫn chưa hài lòng, cầm lên một xiên nữa rồi ăn.
“Sao vậy? Có phải là đặc biệt ngon không?” Giang Dĩ Minh mỉm cười nhìn Thẩm Thanh Nga, hỏi cô.
“Đúng vậy, vị rất ngon!” Thẩm Thanh Nga gật gật đầu rồi nói.
“Nào đến đây, hai chúng ta cùng uống một ly!” Giang Dĩ Minh nâng ly lên rồi nói với Thẩm Thanh Nga.
“Đây là lần đầu tiên, sau khi hai vợ chồng chúng ta kết hôn, cùng nhau đi uống bia đúng không?”
“Đúng vậy, đây là lần đầu tiên!” Thấm Thanh Nga cũng nâng ly lên, gật đầu nói.
“Vậy được, vậy ly đầu tiên này chúc cho tình cảm vợ chồng của chúng ta sẽ dài lảu.” Giang Dĩ Minh mỉm cười, chạm ly vào ly của Thấm Thanh Nga, sau đó nâng ly bia lên uống một hơi.
Thấm Thanh Nga cũng như vậy, chỉ là sau khi hạ ly bia xuống, Thấm Thanh Nga bị cái lạnh của ly bia làm cho chịu không nối!
“Lạnh quá…” Thẩm Thanh Nga nói.
“Ha ha…” Giang Dĩ Minh cười nói: “Vào những quán ven đường chính là như vậy, ăn xiên nướng, uống bia lạnh, sau đó cứ thế mà quên hết đi mọi áp lực công việc, cảm giác này thật sự rất sảng khoái!”
“Qủa thật rất tốt!” Thấm Thanh Nga gật đầu và nói.
Đây là lần đầu tiên được ăn món ngon như vậy, cho nên Thấm Thanh Nga cũng ăn tiếp, mà không cần giữ hình tượng nữa. Rất nhanh trên khuôn mặt của Thẩm Thanh Nga dính đầy gia vị, trên môi dính đầy dầu.
Nhưng Thẩm Thanh Nga của lúc này dường như là một con người khác, lại giống như một người bình thường, khiến cho Giang Dĩ Minh có cảm giác, dù nhìn thế nào cũng không đủ.
Sau khi đã ăn xong, tính tiền rồi, hai người bọn họ cùng nhau đi bộ về nhà.
Lần này cả hai không có nắm tay, mà thay vào đó cả hai cứ sánh bước đi bên cạnh nhau, từ từ tiến về tổ ấm của họ.
Trên con đường nhỏ bên sông, phong cảnh tao nhã, thỉnh thoảng có vài luồng hương từ hoa bay tới làm vui lòng người, mà gió bên sông cũng cứ thổi hiu hiu, làm cho Thẩm Thanh Nga và Giang Dĩ Minh đang đi bộ trên đường cũng thấy bớt nóng hơn.