Mục lục
Đỉnh Cấp Thần Y Ở Rể - Giang Dĩ Minh (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Những tên thuộc hạ đó sững sờ quay đầu lại, họ nhìn cậu Bạch, hỏi: “Cậu Bạch, cậu, cậu cười cái gì vậy?”

“Hahaha…”

Lúc này, họ chỉ thấy cậu Bạch ôm bụng, há miệng, ra sức lớn tiếng cười, có lẽ là cười đến mức đau bụng, thậm chí cả người bắt đầu lăn lộn trên mặt đất.

“Hahaha…”

“Hahaha… ôi trời, mẹ nó… Hahaha… toi rồi… bụng của tôi đau quá… Hahaha, mẹ nó… Hahaha… đau chết ông đây rồi… Hahaha…”

Nhìn thấy dáng vẻ thế này của cậu Bạch, cũng không kìm được bật cười theo.

Năm phút, cậu Bạch cười tròn năm phút, cuối cùng mới dừng lại.

Lúc này, cậu Bạch ngồi trên mặt đất, tóc tai lộn xộn, quần áo có mấy chỗ bị kéo rách, cả người giống như quả bóng bị xẹp hơi, ở trên mặt đất thở hốn hến.

“Cậu Bạch, cậu, sao cậu lại cười như như thế?” Những tên thuộc hạ đó, cả người sững sờ đi về phía trước nhìn cậu Bạch, hỏi.

“Mẹ nó, sao tôi biết được.” Cậu Bạch tức giận nói, cả người cười lớn năm phút, cậu ta thật sự có ý muốn chết rồi, đau bụng, cơ thịt trên mặt cũng đau theo.

Cả người mệt mỏi, cạn kiệt sức lực, dường như trải qua một chạy dài 10000 mét vậy.

“Cậu Bạch, không lẽ cáỉ này cũng là do thằng nhãi lúc nãy làm ư?” Tên thuộc hạ đó hỏi.

“Thừa lời!” Cậu Bạch tức giận nói: “Nếu không phải hắn ta làm, cậu cảm thấy tôi sẽ giống như tên thần kinh cười như vậy ờ đây cả buối ư?”

“Vậy chúng ta…”

Tên thuộc hạ đó vần chưa nói xong, bổng nhiên nước mắt của cậu Bạch lại chảy ra, cậu ta bắt đầu lớn tiếng khóc.

Cứ như vậy, khóc năm phút, nghỉ ngơi một phút, cười năm phút, rồi lại tiếp tục khóc năm phút, vòng đi vòng lại.

Khoảng nửa tiếng sau, tinh thần của cậu Bạch gần như sắp sụp đổ, cậu ta thật sự không chịu nổi được nữa, vào giờ phút này, trong đầu đã khỏng có thù hận gì với Giang Dĩ Minh nữa, chỉ có một suy nghĩ duy nhất đó là mau chóng kết thúc loại dày vò vừa khóc vừa cười này.

Thế nên, cậu Bạch cổ gắng kiềm chế, cậu ta đi cùng thuộc hạ vào thang máy đi xuống tầng một tìm Giang Dĩ Minh.

“Người anh em, người anh em…” Cậu Bạch đến trước mặt Giang Dĩ Minh, nói với Giang Dĩ Minh: “Tôi tặng cho anh hòn đá này, anh, anh tha cho tôi có được khỏng, tôi thật sự sắp điên rồi!”

Lúc này Giang Dĩ Minh đang hút thuốc, anh nhìn thấy cậu Bạch, anh hỏi: “Tôi nói này cậu Bạch, tôi đã làm gì cậu rồi? Cậu lại chạy tới đây bảo tôi tha cho cậu?”

“Anh…” Cậu Bạch chuẩn bị mở miệng, nhưng lại đột ngột nghẹn họng, đúng vậy, Giang Dĩ Minh đã làm gì mình?

“Người anh em, tôi không biết rốt cuộc anh đã làm gì tôi, nhưng mà, một lúc tôi lại khóc, một lúc tôi lại cười, tôi thật sự không chịu nổi nữa, anh tha cho tôi, anh nhìn trúng hòn đá nào, tôi tặng cho anh, tôi nhất định sẽ tặng cho anh!” Cậu Bạch vội vàng nói với Giang Dĩ Minh. Thật sự lúc này cậu ta không còn lòng dạ nào để nghĩ đến chuyện khác, bởi vì khoảng cách giữa khóc và cười chỉ cách có một phút, nếu như không làm xong trong một phút này, vậy thì theo quy luật, tiếp theo cậu ta sẽ tiếp tục khóc trong vòng năm phút.

ở đây có nhiều người như vậy, nếu như cậu ta khóc năm phút ở đây, há chẳng phải sẽ rất mất mặt?

“Vừa nãy tôi đã nói với cậu rồi, bảo cậu ngàn vạn lần đừng tặng đá cho tôi, bởi vì không nhất định tôi sẽ nế mặt cậu.” Giang Dĩ Minh nói.

“Người anh em, tha cho tôi, buông tha cho tôi đi.” Cậu Bạch khẩn thiết cầu xin, nói: “Xin anh đó, cho tôi chút thể diện đi, tôi không chỉ tặng hòn đá này cho anh, hỏm nay ờ đảy, chỉ cần là hòn đá anh nhìn trúng, toàn bộ sẽ do tôi thanh toán, thế nào, người anh em, anh tha cho tôi nhé!”

“Thật ư? Tất cả đá ở đây toàn bộ đều do cậu thanh toán?” Giang Dĩ Minh mím cười, hỏi.

“Đúng vậy!” Cậu Bạch chắc chân gật đầu.

“Vậy được!” Giang Dĩ Minh gật đầu, nói: “Vậy tôi cảm ơn cậu trước nhé!”

Giang Dĩ Minh mỉm cười, nói, anh giơ tay ra điềm nhiên như không nhẹ nhàng vổ mấy cái lên vai cậu Bạch.

Cậu Bạch không có cảm giác gì, chí là, lần này vốn dĩ nên khóc nhưng cậu ta lại không khóc nữa.

“Cậu Bạch, lời cậu nói vừa nãy còn tính khỏng?”

“Tôi…” Cậu Bạch tức giận trừng Giang Dĩ Minh, cậu ta rất muốn nói không tính, nhưng mà lúc này, lại nhìn thấy Giang Dĩ Minh giơ tay ra, dường như lại muốn vỗ lên vai mình. Thế nên cậu ta chí có thể nghiến răng nghiến lợi nói: “Tính, đương nhiên tính.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK