Mục lục
Đỉnh Cấp Thần Y Ở Rể - Giang Dĩ Minh (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đương nhiên rồi!” Giang Dĩ Minh thản nhiẻn cười cười, nói: “Chỉ là mặt sẹo, chúng ta đều là người làm ăn, cái giá của quán bar này của chúng tôi, tôi tin các người cũng rất rõ, ba tỷ có phải các người mất lương tâm quá hay không?”

“Ha ha…” Mặt sẹo đầu trọc cười ha ha, nói: “Quả thật, quả thật ba tỷ có chút ít, như vậy đi, nếu mày ngoan ngoãn lựa chọn lấy tiền rời đi, vậy thì tao cũng sẽ nâng giá này lên chút, sáu tỷ, mày thấy sao?”

‘Không không không, vằn chưa đủ!” Giang Dĩ

Minh lắc đầu, sau đó vươn một ngón tay, nói: “ít nhất cũng phải là con số này!”

“Ba mươi tỷ?” Mặt sẹo đầu trọc lập tức nhíu mày lại, nhìn về phía Giang Dĩ Minh nói: “Tao nói nè thằng nít ranh, làm người tốt nhất là không nên tham lam, nếu không đến lúc đó chết như thế nào cũng không biết đâu ”

“Ba mươi tỷ?” Giang Dĩ Minh cười ha ha, nói: “Tôi nói ba mươi tỷ khi nào vậy? Tôi nói là ba nghìn tỷ!”

“Mày nói cái gì?” Mặt sẹo đầu trọc nghe được con số ba nghìn tỷ, lập tức đứng vọt lên từ trên bàn, chỉ vào Giang Dĩ Minh tức giận quát: “Thằng nhóc thối, mày chơi tao đúng không?”

“Tôi chơi anh chưa?” Giang Dĩ Minh nói: “Quán bar này của chúng tôi hiện tại lợi nhuận mỗi ngày là sáu mươi triệu, một tháng là một tỷ tám, một năm là hai mươi mốt tỷ sáu, mười năm là hai trăm mười sáu tỷ, một trăm năm chính là hai nghìn một trăm sáu mươi tỷ, nếu như mệnh của mặt sẹo anh tốt, lỡ như có thế mở quán bar này đến hai trăm năm thì sao? Hai trăm năm thì chính là bốn nghìn ba trăm hai mươi tỷ, cho dù anh đưa cho tôi ba nghìn tỷ, nhưng anh vẫn còn kiếm được một nghìn ba trăm hai mươi tỷ, tính ra so với mua bán vẫn không tồi, đúng không?”

“Bốp!” Mặt sẹo lập tức hét lớn một tiếng, nói: “Thằng nhóc thối, mày muốn chết sao!”

“Đại ca, theo em thấy thì chúng ta không cần nói gì cả, cứ trực tiếp tìm người đến đây niêm phong quán bar nát này lại là được rồi!” Một tên đầu trọc khác nói với mặt sẹo đầu trọc: “ông đây không tin bọn họ dám chơi chúng ta, cũng dám chơi với người của bộ phận chấp hành pháp luật!”

Mặt sẹo nhìn Giang Dĩ Minh và Trương Mạnh Khôi nói: “Cuối cùng hỏi bọn mày một câu, sáu tỷ, bọn mày có cần hay không, nếu như không cần thì bây giờ tao sẽ gọi người của bộ phận chấp hành pháp luật đến niêm phong quán bar này của bọn mày, đến lúc đó một xu bọn mày cũng sẽ không lấy được.”

Giang Dĩ Minh nhún vai, nói: “Được thôi, gọi người của bộ phận chấp hành pháp luật đến đi!”

“Được, ranh con, nếu mày chưa thấy quan tài không đổ lệ, vậy đừng trách bọn tao không khách sáo với mày!” Mặt sẹo thấy Giang Dĩ Minh cứng rắn, lập tức lấy điện thoại ra bắt đầu gọi: “Alo alo alo, cái gì đó, là cục trưởng Chu sao? Đúng đúng đúng, là tôi, tôi báo với anh một chuyện, tôi đã phát hiện gần quán bar của chúng tôi có một quán bar, hệ thống chữa cháy của bọn họ khỏng đạt tiêu chuẩn, đây là mối nguy hiếm rất nghiêm trọng, đề nghị các anh tranh thủ thời gian tới điều tra, đúng đúng đúng,

được, được!1’

Sau khi cúp điện thoại, mặt sẹo nhìn Giang Dĩ Minh nói: “Thằng nhóc thối, đợi đó đi, người của bộ phận chấp hành pháp luật sẽ lập tức đến ngay thôi, đến lúc đó, quán bar của bọn mày đợi đóng cửa đi!”

Giang Dĩ Minh không thèm đế ý, chỉ khẽ mỉm cười rồi bưng một chén trà lên uống một ngụm.

Mặt sẹo nhìn thấy Giang Dĩ Minh dường như không để tâm đến sự uy hiếp của anh ta, vẫn có dáng vé không sao cả, lập tức tức giận cả người phát run, hoàn toàn có cảm giác như đánh một đòn vào bỏng mềm.

Không thể không nói, tốc độ đến của bộ phận chấp hành pháp luật rất nhanh.

Chí sau năm phút đã có mấy người đi vào trong quán bar.

Sau khi mấy người đó đi vào, gọi là khí thế hiên ngang, ngấng cao đầu nhìn trái, nhìn phải, không giống tới đây chấp hành pháp luật mà lại giống tới đây tham quan khảo sát.

“Ai là ông chủ quán bar các người vậy?” Một người trong số họ nhìn Giang Dĩ Minh và Trương Mạnh Khồỉ hỏi.

“Tôi là ông chủ.” Trương Mạnh Khôi gật đầu, nói. Nói thật Trương Mạnh Khôi chỉ là một tên côn đồ, lúc này nhìn thấy người của bộ phận chấp hành pháp luật đến vằn rất sợ hãi, nói chuyện đều có chút run rẩy.

“Cậu chính là ông chủ à.” Một người trong số đó nói, sau đó lấy ra một tờ giấy chứng nhận từ trong túi, liếc mắt một cái ở trước mặt Trương Mạnh Khôi rồi nói: “Tôi là nhân viên của cục XX thành phố Nam Hoàng, nghe có người báo phòng cháy chữa cháy quán bar các cậu không đạt tiêu chuấn, bây giờ tôi đến đây xem một chút, nhớ kỹ, nếu như phòng cháy chữa cháy thật sự không đạt tiêu chuẩn thì chúng tôi có quyền niêm phong quán bar của các cậu đó!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK