Mục lục
Đỉnh Cấp Thần Y Ở Rể - Giang Dĩ Minh (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Máy giải thạch phát ra âm thanh chói tai.

Mà Giang Dĩ Minh thì giữ vẻ mặt lãnh đạm, châm một điếu thuốc rồi ngồi sang một bên hút thuốc.

Linh khí chứa trong viên đá này nói với anh rằng chất lượng của phỉ thúy bên trong chắc chắn không tệ!

“Có sương mù, có sương mù!”

Vào lúc này, một người đứng xung quang xem thấy có sẳc đột nhiên hét lớn.

Có sương mù, nghĩa là trong đá có phỉ thúy!

Nhất thời, tất cả những người có mặt đều kinh ngạc, ai cũng không thể tin được một viên đá như

vậy bên trong lại có phỉ thúy!

Tuy nhiên, sương mù chỉ cho thấy là trong đó có phỉ thúy, người ta vẫn chưa biết nó lớn đến mức nào và chất lượng ra sao.

Bở vì bản thân viên đá không lớn lắm nên chỉ mất mười phút để cắt nó.

Khi sư phó giải thạch lấy hai viên đá cắt ra khỏi máy giải thạch, tất cả những người có mặt đều thốt lên!

“ôi trời ơi, nó thực sự là một loại băng!”

“Đúng vậy, rõ ràng là cao lục! Bán lời, tiểu tử này thật sự là bán lời. Một khối phí thúy lớn như vậy, còn là loại phấm chất này. Nếu bán ra, có thể bán được ít nhất chín mười tỷ!”

“Đúng vậy! 300.000.000 bán ra lời chín mười tỷ. Vận may của tiểu tử này thật là tốt!”

“Khó chịu nhất chính là đây vốn đĩ chỉ là một cục đá bị người khác vứt bỏ là đồ kê chân bàn!”

Thấm Mai An và Trần Nhậm cũng nhìn thấy phỉ thúy được mở ra, sắc mặt đột nhiên trở nên vô cùng khó coi, không ngờ Giang Dĩ Minh một kẻ vô dụng lần đầu tiên đến đây đổ thạch đã lãi lớn!

Trong lúc nhất thời, nội tâm Thẩm Mai An vô cùng ghen tị!

Thậm chí, còn có ý tưởng muốn chiếm lấy phỉ thúy này làm của mình!

“Giang Dĩ Minh!” Thẩm Mai An lúc này đột nhiên hét lên một tiếng: “Đưa phỉ thúy cho tôi!”

“Đúng vậy, đưa phỉ thúy cho chúng tôi!” Trần Nhậm cũng tiến lên, vươn tay chuẩn bị đoạt lấy phỉ thúy trong tay Giang Dĩ Minh!

Giang Dĩ Minh lắc mình một cái, né tránh bàn tay đang vươn ra của Trần Nhậm, cười lạnh hỏi: “Đưa cho cô? Nhìn cô trông ưa nhìn chứ?”

“Cái này vốn là của tôi!” Thẩm Mai An lớn tiếng nói: “Giang Dĩ Minh, anh dùng tiền của nhà chúng tôi đổ thạch, hiện tại mở ra có phỉ thúy, cũng thuộc về nhà chúng tôi, nhanh lên đưa cho tôi!”

Giang Dĩ Minh chế nhạo nói: “Nghiêm túc mà nói, mặt mũi là thứ tốt, nhưng đáng tiếc cá hai người đều không có. Đừng nói là tôi dùng tiền của nhà các người, cho dù là tiền của nhà các người, cũng là tiền của vợ tôi, khối phỉ thúy này nên thuộc về tôi và vợ tôi, nó không có nửa xu liên quan đến các người!”

“Hai vợ chồng này cũng không biết xấu hổ? Lúc trước khi người ta mua đá, mắng người ta máu chó phủ đầu, bây giờ nhìn thấy phỉ thúy còn muốn tới cướp. Thật sự là không biết xấu hổ!”

“Cô gái nhỏ, tiền này vẫn là do nước ta làm ra. Phỉ thúy của người này không phải thuộc về nước ta sao?”

“Nhìn mặt mũi nhận dạng của các người, không ngờ lạl không biết xấu hổ như vậy!”

“Các người cút ngay, liên quan cái quái gì đến các người!” Nghe được lời nói của những người

xung quanh, Thấm Mai An không hề xấu hố mà ngược lại càng hét to hơn: “Giang Dĩ Minh, tôi chỉ hỏi anh, phỉ thúy, anh có đưa ra hay không?”

Giang Dĩ Minh cũng không thèm nhìn hai người bọn họ, liền cầm lấy phỉ thúy đi ra, xoay người rời đi.

“Này, Giang Dĩ Minh, anh đứng lại cho tôi!”

Giang Dĩ Minh bước đi rất nhanh, Thẩm Mai An và Trần Nhậm đi theo không bai lâu đã không thấy tung tích của Giang Dĩ Minh đâu.

“Chúng ta nên làm gì đây?” Trần Nhậm nhìn Thẩm Mai An hỏi.

“Em làm sao biết phải làm sao?” Thẩm Mai An tức giận trừng mắt nhìn Trần Nhậm nói: “Không được, em nhất định phải lấy phỉ thúy này. Đó là loại băng phỉ thúy cao lục. Nếu nó được chế tạo thành đồ trang sức, em có thể kiếm được ít nhất vài tỷ! Từ khi em tiếp quản công việc kinh doanh trang sức của Thẩm gia, nửa năm nay em đã không kiếm được một đồng lợi nhuận, lại lỗ mất mấy trăm triệu. Ông nội nói, nếu tiếp tục thua lỗ như thê’ này, sẽ không để cho em quản lý việc kinh doanh trang sức, vậy nên lần này nhất định phải lấy được phỉ thúy!”

Thấm Mai An nói xong lời này, Trần Nhậm hai mắt đột nhiên sáng lên nói: “Anh tình cờ quen biết một vài tên côn đồ, 300.000.000 có thể khiến bọn

họ bán mạng. Hiện tại để chúng đi giật phỉ thúy trong tay kẻ vô dụng kia!”

“Được rồi!” Thẩm Mai An lập tức gật đầu:

“Giang Dĩ Minh chỉ là một kẻ rác rưởi. Khi anh kêu đám côn đồ kia tới cướp phỉ thúy, anh còn phải bảo bọn họ đe dọa anh ta một trận. Với bản tính vô dụng của anh ta, nhất định không dám đánh một cái rắm.”

“Được rồi, anh sẽ làm ngay!” Trần Nhậm gật đầu, vội vàng lấy điện thoại di động ra, gọi điện.

“Này, anh Khôi, chút nữa anh có rảnh không? Giúp tôi một việc, sau khi làm xong tôi sẽ đưa cho anh 300.000.000. Kỳ thật không khó làm, chỉ cần lấy phỉ thúy từ tay của một kẻ vô dụng thôi!” Trần Nhậm nói với anh Khôi qua điện thoại.

Cúp điện thoại, Trần Nhậm nói với Thẩm Mai An: “Xong rồi, sắp đến giờ làm cơm tối rồi, Giang Dĩ Minh nhất định sẽ về nhà, anh đã gửi biến số xe của Giang Dĩ Minh cho anh Khôi, anh Khôi chặn đường duy nhất về nhà của Giang Dĩ Minh. Đi thôi, chút nữa nhất định sẽ lấy lại phỉ thúy cho chúng ta!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK