Mục lục
Đỉnh Cấp Thần Y Ở Rể - Giang Dĩ Minh (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thẩm Thanh Nga nghe vậy, nhướng mày, nói: “Là Trần Nhiệm cứu ông cụ Tống?”

“Nếu không thì sao? Cô cho rằng là Giang Dĩ Minh nhà cô sao?” Hà Linh Lâm tức giận nói: “Tuy rằng Tống Đại Thiên chỉ nói là con rể nhà họ Thẩm chúng ta. Nhưng mà, nhà họ Thẩm chúng ta có mấy con rế? Tổng cộng chỉ có hai người, Giang Dĩ Minh nhà các cô là một kẻ bỏ đi chỉ biết tiêu tiền, vậy ngoại trừ nhà Trần Nhiệm chúng ta, còn có thế là ai?”

Ông cụ Thẩm lúc này cũng mớ miệng nói: “Giang Dĩ Minh nếu cậu đã tới, thừa dịp Tống Đại Thiên còn chưa tới, tôi đã nói hai câu với cậu. Cậu

xem Trần Nhiệm người ta, sự nghiệp thành công. Tuy rằng ở trong bệnh viện, còn biết giúp nhà họ Thẩm chúng tôi, còn cậu thì sao? Cậu có thể làm gì? Có thời gian, hãy học hỏi kỹ lưỡng với Trần Nhiệm, chúng tôi không hy vọng xa vời rằng cậu có bao nhiêu năng lực. Nhưng cũng không phải luôn luôn vô dụng như vậy. Bây giờ tôi đi ra ngoài, người ta nói đến tên Giang Dĩ Minh của cậu, tôi đã mất mặt rồi!”

Mẹ của Thẩm Thanh Nga là Trương Mộng, cũng nháy mắt với Thấm Thanh Nga, nhỏ giọng nói: “Thanh Nga, con làm cái gì vậy? ỏng nội con nhiều lần dặn dò con đừng mang đồ bỏ đi này tới đây, con còn mang tới đây làm cái gì? Mất mặt không?”

Thấm Thanh Nga lạnh lùng liếc mắt nhìn mọi người một cái, cũng không để Giang Dĩ Minh rời đi. Mà ngồi xuống, nhìn về phía Trần Nhiệm, hỏi: “Trần Nhiệm, hôm nay thân thể ông cụ Tống Cao Lai là anh cứu?”

“Thẩm Thanh Nga, ý cô là sao?” Hà Linh Lâm nghe vậy, lập tức hét lên nói: “Không phái là Trần Nhiệm thì ai? Cô nói với tôi rõ ràng, cô hỏi vậy rốt cuộc là có ý gì?”

Vừa lúc đó, một người làm chạy tới, nói: “Lão gia, ngài Tống Đại Thiên nhà họ Tống đã tới cửa roi!”

“Được rồi, các người cũng đừng cãi nhau nữa!” Ông cụ Thẩm hét lớn một tiếng, nói: “Đi, chúng ta cùng nhau đi ra ngoài nghênh đón Tống Đại Thiên.”

Nói xong, ông cụ Thấm, đứng lên trước, đi ra ngoài.

Đi hai bước, quay đầu lại nhìn về phía Giang Dĩ Minh, nói: “Trong chốc lát, cậu tốt nhất là ngậm miệng lại không nói chuyện đừng để mất mặt!”

Nói xong, ông cụ Thẩm rất nhanh đi ra ngoài.

Người của nhà họ Thẩm cũng nhanh chóng đi theo ra ngoài.

Đi ra ngoài nhà vừa vặn nhìn thấy Tống Đại Thiên đi vào.

“Đại Thiên à, có vài ngày không nhìn thấy cậu rồi!” Nhìn thấy Tống Đại Thiên, ông cụ Thấm cười ha hả đi lên trước, vưon tay, cùng Tống Đại Thiên bắt tay.

“Chú Thẩm, chú nói như vậy chính là đang trách tội cháu không đến thăm chú.” Tống Đại Thiên cười ha hả, nói.

“Vậy sau này cậu sẽ đến xem lão già như tôi đó!” Ông cụ Thẩm cười nói.

“Sau này, cháu nhất định thường xuyên đến! Tống Đại Thiên cười nói: “Chẳng qua, chú Thẩm hôm nay thật đúng là cảm tạ con rể nhà chú, nếu không có anh ta, ông cụ hôm nay có thế sẽ phiền toái rồi!”

“Trần Nhiệm, lại đây!” ông cụ Thẩm nhất thời quay đầu vây vây tay vớiTrần Nhiệm, nói.

Sau khi biết Tống Đại Thiên đến, cả người Trần Nhậm mất hồn mất vía, lúc này vừa nghe ông cụ Thẩm gọi anh, cá người anh sợ tới mức run lên.

Nhưng mà, bị người khen lâu như vậy, anh cũng chỉ có thể kiên trì đi lên phía trước.

“Đại Thiên à, nhà chúng tôi có Trần Nhậm là bác sĩ, nghề bác sĩ chính là cứu người và chữa thương, nó cứu ông cụ nhà cháu, đó cũng chỉ là làm công việc của mình mà thôi. Lần này cháu đến tận cửa cảm ơn, thật sự là quá khách khí.” ông cụ Thẩm ha há cười nói. Chẳng qua trong lời nói cũng là lộ ra sự kiêu ngạo.

“Đúng đó, Đại Thiên!'”‘ Lúc này Hà Linh Lâm cũng cười nói: “Trần Nhậm nhà chúng ta y thuật rất tốt, tuổi còn trẻ đã trở thành bác sĩ chủ nhiệm, nó có thể cứu ông cụ Tống đó cũng là phúc khí của nó!”

Tống Đại Thiên lúc này nhướng mày, nhìn về phía Trần Nhậm, nói: “Tại sao lại là anh?”

“Tống, ngài Tống…” Nghe Tống Đại Thiên nói chuyện, Trần Nhậm sợ tới mức cả người run rẩy, nói chuyện lắp bắp.

Tống Đại Thiên quay đầu nhìn về phía ông cụ Thẩm, nói: “Chú Thẩm, chú cho rằng là Trần Nhậm này cứu ông cụ nhà cháu đúng không?”

“Đúng!” ông cụ Thẩm gật gật đầu, nói: ‘Trần Nhậm là bác sĩ duy nhất của nhà họ Thấm chúng tôi, hơn nữa còn làm việc tại Bệnh viện Nhân dân số 1 thành phố Nam Hoàng…”

“Hừ!” Tống Đại Thiên hừ lạnh một tiếng, nói: “Nếu hôm nay là Trần Nhậm đến cứu ông cụ nhà chúng tôi, chỉ sợ cả đời này của tôi cũng không nhìn thấy ông cụ nhà chúng tôi nữa!”

“Hả?” Ông cụ Thẩm nghe vậy sửng sốt, nói: “Không phải nó sao?”

Tống Đại Thiên lúc này ở trong đám người tìm kiếm một phen. Sau đó nhanh chóng đi tới trước mặt Giang Dĩ Minh, vươn tay nói với Giang Dĩ Minh: “Vị tiên sinh này, cảm ơn ngài rất nhiều, hôm nay nếu không phải là ngài, ba tôi có thế sẽ gặp phiền toái.”

Giang Dĩ Minh nhàn nhạt cười, nói: “Ngài Tống, ngài nói quá rồi.”

Ông cụ Thấm nhanh chóng đi theo, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Tống Đại Thiên, hỏi; “Đại Thiên, con rể nhà họ Thẩm chúng ta đã cứu ông cụ Tống, không phải là cậu ta chứ?”

“Chính là cậu ta!” Tống Đại Thiên khẳng định gật đầu nói: “Không phải là Trần Nhậm nhảm nhí mà các người nói! Ban đầu, quá thật là Trần Nhậm

đến cứu ông cụ nhà tôi. Nhưng mà, Trần Nhậm học nghệ không tinh, bệnh của ông cụ đang tốt lại ngất đi trong đau đớn. Nếu như không phải sau này vị tiên sinh này chạy tới cứu ông cụ, chỉ sợ ông cụ đời này sẽ bị liệt, phải nằm ờ trên giường trài qua phần đời còn lại!”

“Cái này…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK