Giang Dĩ Minh nói: “Có rất nhiều yếu tố dẫn đến hôn mê. Nếu không tìm được nguyên nhân cụ thể thì quả thật khá bất lợi!”
“Dĩ Minh, việc này nhờ cậu giúp đỡ.” HỒ Khải Tuấn nói với Giang Dĩ Minh: “Chưa nói đến chuyện biểu diễn, dù gì La Thành cũng là học trò của tôi. Nếu có thế chữa trị, mong cậu hãy giúp đỡ!”
“Được rồi, ông Hồ, anh đừng lo lắng. Chỉ cần tôi có thể chữa, tôi chắc chắn sẽ chữa!” Giang Dĩ Minh gật đầu nói.
Vừa nói chuyện, cả hai vừa lái xe đến tiếu khu của gia đình La Thành.
Tiểu khu của gia đình La Thành là tiểu khu mà trước đây Thẩm Thanh Nga và ba mẹ lúc chưa mua biệt thự đã ờ. Trước đây, hai nhà đối diện nhau. Hiện tại, mặc dù gia đình Thấm Thanh Nga đã chuyển đi nhưng ngôi nhà đó không bán đi mà được giữ lại!
Căn biệt thự được mua sau khi Thẩm Thanh Nga và Giang Dĩ Minh kết hôn. Vì vậy Giang Dĩ Minh cũng khá quen đường qua đó.
Đến cửa nhà La Thành, Hồ Khải Tuấn đưa tay bấm chuông cửa.
Cánh cửa nhanh chóng mở ra, người mở cửa là mẹ của La Thành – Tôn Hiểu Yến.
Sau khi nhìn thấy Hồ Khải Tuấn đứng ở cửa, Tôn Hiểu Yến cười nói. “ôi trời, thầy đến rồi, mời thầy vào nhà. Vậy mà chuyện này cũng đến tai thầy.”
“La Thành hiện giờ là học trò của tôi. Bây giờ xảy ra chuyện, tôi nhất định sẽ tới xem.” Hồ Khải Tuấn nói với Tôn Hiểu Yến, sau đó nhìn Giang Dĩ Minh mỉm cười: “Dĩ Minh, tới đây, chúng ta
cùng vào thôi.”
“Này, này…” Tôn Hiểu Yến nhìn thấy Giang Dĩ Minh đứng ở bên cạnh thì lập tức vươn tay ngăn cản anh, nói: “Giang Dĩ Minh, cậu chạy đến nhà chúng tôi làm cái gì? Mau đi ra ngoài, chúng tôi không hoan nghênh cậu!”
“Chuyện gì vậy?” Hồ Khải Tuấn không biết mâu thuẫn giữa Giang Dĩ Minh và gia đình La Thành nên cau mày hỏi. Điều duy nhất ông ấy biết là gia đình La Thành thường qua lại với nhà của Giang Dĩ Minh, theo logic mà nói, mối quan hệ giữa hai gia đình nên rất tốt mới đúng!
Trên đường đến đây, Hồ Khải Tuấn cũng nghĩ, quan hệ giữa hai gia đình tốt như vậy, nếu như La Thành xảy ra chuyện, nhất định sẽ gọi Giang Dĩ Minh đến xem thử. Sao lại không phải chứ?
Giang Dĩ Minh cười nói: “Chúng tôi có chút mâu thuẫn.”
“Mâu thuẫn cái gì?” Tôn Hiểu Yến tức giận nói: “Giang Dĩ Minh, đừng tưởng rằng tôi không biết cậu có ý gì. Không phải là cậu biết La Thành nhà chúng tôi bị ngất nên bây giờ chạy tới xem trò sao? Giang Dĩ Minh, tôi nói cho cậu biết, nhà chúng tôi không hoan nghênh cậu. Từ nay về sau, chúng tôi không cho phép cậu bước vào đây nửa bước!”
Hồ Khải Tuấn nghe xong, sắc mặt có chút khó coi, nói với Tôn Hiểu Yến: “Chị Tôn, là tôi đưa Dĩ Minh tới đây.”
“Cái này…” Tôn Hiểu Yến dám xúc phạm Giang Dĩ Minh, nhưng không dám đắc tội với Hồ Khải Tuấn. Sau khi ngập ngừng một lát thì chỉ đành gật đầu, nói: “Được rồi, vậy cậu vào đi!”
“Dĩ Minh, nể mặt tôi, cậu giúp tôi nhé.” Đi vào trong nhà, Hồ Khải Tuấn thì thầm với Giang Dĩ Minh. Thành thật mà nói, ông ấy thật sự có chút xấu hổ. Nói cho cùng cũng là tự ông ấy mời anh qua, vậy mà còn chưa vào cửa anh đã bị người ta mắng thành như vậy. Nếu đổi lại là người khác, e là đã phủi áo đi từ lâu rồi!
“Không sao, tôi quen biết với họ đã lâu, cũng đã quen rồi.” Giang Dĩ Minh cười cười, cùng Hồ Khải Tuấn bước vào phòng của La Thành.
Điều mà Giang Dĩ Minh không ngờ là trong phòng của La Thành vào lúc này cũng có một bác sĩ khác đang ở đây.
Xem dáng vẻ thì có lẽ vị bác sĩ này cũng là bác sĩ đông y, bởi vì ông ta vừa xách hộp thuốc vừa cầm trong tay một cây kim bạc, đang châm cứu cho La Thành đang hôn mê.
Tuy nhiên, khi đứng đây nhìn một lượt, Giang Dĩ Minh đã biết châm cứu sẽ không có tác dụng gì với La Thành đang hôn mê.
Giang Dĩ Minh trong nháy mắt đã có thế nhìn ra La Thành hôn mê hoàn toàn không phải do bệnh!
“Thầy đến rồi!” La Thủy Nguyên -người đang ngồi bên cạnh La Thành nhìn thấy Hồ Khải Tuấn đi vào thì lên tiếng chào hỏi.
“La Thành giờ thế nào rồi?” Hồ Khải Tuấn hỏi.
“Vẫn chưa tỉnh lại!” La Thủy Nguyên lắc đầu nói: “Từ lúc tối hôm qua được đưa về cho tới bây giờ vẫn như vậy. Hôn mê bất tỉnh, thỉnh thoảng kêu gào vài tiếng, sau đó lại tiếp tục hôn mê. Thật sự khiến chúng tôi rất lo lắng.”