Nói rồi, cậu Bạch lớn tiếng hét lên với chỗ đổ thạch: “Hôm nay, người này nhìn trúng bất cứ hòn đá nào ở chỗ đố thạch của chúng ta, muốn mua đá, tất cả sẽ do tôi thanh toán.”
Những người đứng bên cạnh mang theo nụ cười, những ông chủ bán nguyên thạch vốn dĩ dự định xem náo nhiệt, sau khi nghe thấy cậu Bạch lớn tiếng hét lên như vậy, toàn bộ đều ngơ ngác.
Lúc trước, Giang Dĩ Minh nói với ông chủ đó cậu Bạch sẽ tới đây tặng đá cho anh.
Bọn họ nghe thấy đều không tin, còn tướng rằng Giang Dĩ Minh là người ngốc nói mẻ.
Nhưng bây giờ, cậu Bạch vậy mà lại thật sự tặng đá cho Giang Dĩ Minh, hơn nữa còn là Giang Dĩ Minh nhìn trúng hòn đá nào cậu ta sẽ tặng toàn bộ!
Trong giây lát, những người ở đây đều sững sờ!
Chuyện này, chuyện này rốt cuộc là tình huống
gì?
Cậu Bạch, một người kiêu ngạo và chuyên quyền như vậy, bình thường đi đường đều là lỗ mũi hướng lên trời, người nào mà không cấn thận động vào cậu ta, đều sẽ bị cậu ta đánh một trận nhừ tử. Mà hôm nay cậu Bạch còn bị Giang Dĩ Minh đá ngã lăn ra đất, cuối cùng, cậu Bạch vậy mà lại tặng không cho Giang Dĩ Minh nhiều đã như vậy?
Mẹ nó, tình tiết của câu chuyện không nên phát triển như vậy chứ!
Nhưng mà cho dù thế nào, mọi người đều cảm thấy, đây là năng lực của Giang Dĩ Minh, nếu như Giang Dĩ Minh không có năng lực, cậu Bạch tuyệt đối không có khả năng sẽ làm như vậy.
Trong giây lát, tất cả mọi người đều dựng ngón tay cái lẻn với Giang Dĩ Minh.
“Cậu Bạch, nếu đã như vậy, vậy thì, có phải là trả tiền hòn đá này cho ông chủ trước đã?” Giang Dĩ Minh hỏi.
“Bao nhiêu tiền?” Cậu Bạch tức giận nói, vừa nãy bời vì vẫn đang cười khổ, cho nên bất cứ điều kiện gì cũng dám nói, bây giờ không sao rồi, cho dù bảo cậu ta trả một nghìn, cậu ta cũng cảm thấy không vui, nếu không phải sợ Giang Dĩ Minh ra tay với mình lần nữa, cậu ta thật sự muốn giết Giang Dĩ Minh.
Mất mặt ờ trước mặt Giang Dĩ Minh, còn mất mặt nhiều hơn cả đời này của cậu ta!
Thù sâu hận lớn!
“Ông chủ, hòn đá này tôi mua ở đây bao nhiêu tiền nhỉ?” Lúc này Giang Dĩ Minh hỏi ông chủ bán đá đó, anh nháy mắt ra hiệu với ông ấy.
“Cái này…” ồng chủ có hơi không dám mở miệng, dù gì, cậu Bạch từ trước đến giờ vẩn luôn
lạm dụng uy quyên!
“Không sao, ông cứ nói đi, giá bao nhiêu thì cứ nói bấy nhiêu, hiếm khi cậu Bạch rộng rãi như hôm nay!” Giang Dĩ Minh mím cười, nói.
“30, 30.000.000.000…” ông chủ mở miệng nói.
“Bao nhiêu, 30.000.000.000?” Cậu Bạch bỗng nhiên trợn tròn mắt: “Mẹ nó, sao ông lại khỏng đi cướp đi!”
“Cậu Bạch, hay là, cậu giúp tôi xem chỉ tay của tôi…” Giang Dĩ Minh giơ tay ra, nói với cậu Bạch.
Cậu Bạch bỗng nhiên rụt cố lại, không hề tình nguyện lấy chi phiếu từ trong túi ra, soàn soạt vài cái viết chi phiếu 30.000.000.000, sau đó vứt cho ông chủ, nói: “Cầm lấy!”
Sau khi xong chuyện, cậu Bạch tức giận đi mất.
Chỉ là lúc vào gần thang máy, cậu Bạch quay đầu tức giận trừng mắt với bóng lưng của Giang Dĩ Minh, cục tức này, dù thế nào cậu ta cũng phải nuốt xuống!
Sau khi mua nguyên thạch chứa trọng lượng lớn phỉ thúy đế vương lục trong suốt, dựa theo kế hoạch ban đầu của Giang Dĩ Minh là lập tức đi về, nhưng bấy giờ cậu Bạch người ta bằng lòng tặng
mình số lượng lớn đá, không lấy thì phí.
Sau khi gọi điện cho Trương Mạnh Khôi, bảo cậu ta kiếm một cái xe chở hàng đến đây, sau đó Giang Dĩ Minh bắt đầu chọn hàng.
Cứ hê hòn đá nào bên trong có phỉ thúy, Giang Dĩ Minh sẽ lấy hết!