Mục lục
Đỉnh Cấp Thần Y Ở Rể - Giang Dĩ Minh (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chỉ điều này thôi đã khiến Hồ Khải Tuấn bội phục Giang Dĩ Minh không ngớt.

Mà chiếc bùa hộ mệnh Giang Dĩ Minh đưa cho anh ta đã thay ông ấy ngăn chặn thảm họa lại, điều đó còn lợi hại hơn cả!

Ngày nay, nếu muốn có một chiếc bùa hộ mệnh thì đều có thế mua nó ở bất cứ đâu, chỉ cần bỏ ra vài chục nghìn là có thể mua được nó ở ngay tại đường phố. Nhưng cho dù có được bùa hộ thân ở đâu thì nó có thật sự có tác dụng không?

ít nhất cho đến nay, không ai nói rằng bùa hộ mệnh có tác dụng!

Mà chiếc bùa hộ mệnh mà Giang Dĩ Minh đưa cho ông ấy lại đã thật sự phát huy tác dụng. Không ai tưởng tượng được, bức hoành phi lại đột nhiên bị kẹt

lại, thậm chí, nó có thể được coi là kỳ tích. Nhưng kỳ tích cứ như vậy xảy ra thôi sao? Kỳ tích xảy ra, mặt dây chuyền bằng bích vỡ tan tành. Đây chẳng phải là vai trò của bùa hộ mệnh hay sao?

Lời tiên tri được thành lập, bùa hộ mệnh phát huy tác dụng!

Theo cách nhìn của Hồ Khải Tuấn, Giang Dĩ Minh giống như một vị thần tiên sống vậy!

Giang Dĩ Minh cười nói: “ông Hồ, có lời này, có thể ông không thích nghe.

Ông là người kế thừa kinh kịch, kinh kịch là văn hóa của đất nước Trung Mỹ chúng ta. Nhưng tướng thuật phong thủy cũng là văn hoá của nước Trung Mỹ chúng ta. Tôi còn cho rằng, mặc dù ông có thể không quá mê tín những thứ này nhưng ít nhiều cũng vẫn có sự tin tưởng. Thật không nghĩ tới…”

“Bây giờ tôi thật sự tin rồi!” Hồ Khải Tuấn trịnh trọng gật đầu.

“Được rồi, không nói chuyện này nữa. Ông không sao là ổn rồi. Tôi còn ông sẽ tiện tay ném luôn mặt dây chuyền bằng ngọc mà tôi đưa cho ông!” Giang Dĩ Minh cười nói.

“Nói ra cũng thật xấu hổ!” Hồ Khải Tuấn nói với Giang Dĩ Minh: “Ngày hôm đó, Hải Chân đưa cho tôi mặt dây chuyền bằng ngọc. Tôi để nó trong ở túi, sau đó thật sự quên mất luôn cả chuyện này. Sau buổi biểu diễn tối hôm qua, theo thói quen, đáng ra tôi sẽ đi tẩy trang trước rồi mới thay quần áo. Nhưng ngày không biết tại sao tôi lại đi thay đồ trước, tình cờ trong túi quân của tôi lại có cái mặt dây chuyền bằng ngọc mà cậu đưa. Nếu không tôi thật sự không có cách nào thoát khỏi tai nạn đó.”

“Trong bóng tối có ý trời!” Giang Dĩ Minh nói.

Để bày tỏ lòng cảm kích của mình với Giang Dĩ Minh, Hồ Khải Tuấn muốn mời Giang Dĩ Minh đi ăn tối, nhưng đúng lúc này, điện thoại của Hồ Khải Tuấn đột nhiên vang lên.

“Dĩ Minh, thật ngại quá. Tôi có điện thoại.” Hồ Khải Tuấn nói rồi lấy điện thoại di động ra ngoài nghe máy.

Đột nhiên, Hồ Khải Tuấn cau mày nói. “Chuyện gì vậy? Tại sao La Thành lại đột nhiên ngất đi?”

“Được rồi, tôi hiểu rồi, tôi đến ngay!” Hồ Khải Tuấn cúp điện thoại, sau đó ngại ngùng nói với Giang Dĩ Minh: “Dĩ Minh, La Thành tối hôm qua đột nhiên hôn mê, đã được các bác sĩ điều trị vài lần nhưng vẫn chưa khỏi. Mà tối nay lại có một buổi biểu diễn khá quan trọng.

Tôi vốn dĩ định mời cậu đi ăn cơm nhưng xem ra có lẽ đành để hôm khác rồi.”

“Không sao đâu!” Giang Dĩ Minh cười nói, xua tay. “Hôm khác ăn cũng được!”

“Được rồi, vậy chúng ta hẹn ngày khác. Tôi qua đó xem thế nào đã.” Hồ Khải Tuấn nói xong, đứng dậy rời đi.

Vừa mới đi được hai bước, Hồ Khải Tuấn bỗng nhiên quay lại nhìn Giang Dĩ Minh, vỗ đầu rồi nói: “ôi, nhìn đầu óc của tôi này. Dĩ Minh, chẳng phải cậu cũng là một thầy thuốc giỏi sao? Dĩ Minh, bây giờ cậu có tiện không? Hay là cậu đi cùng tôi qua đó xem sao?”

Giang Dĩ Minh cười nói. “Được, vậy bây giờ tôi cùng ông qua đó xem xem thế nào.”

Tuy rằng ấn tượng của anh về La

Thành không tốt lắm, nhưng ấn tượng về HỒ Khải Tuấn cũng khá tốt. Cho nên nếu HỒ Khải Tuấn đã tìm đến anh, vậy thì cứ đi xem sao.

“Lạ quá!” Hồ Khải Tuấn vừa lái xe vừa nói: “La Thành còn trẻ, không có bệnh gì nghiêm trọng, sao lại đột nhiên hôn mê? Hơn nữa cũng đã được mấy bác sĩ chữa trị, nhưng tình hình có vẻ vẫn chưa tốt lên. Lần hôn mê này rất kỳ lạ, đã hôn mê lâu như vậy rồi mà vẫn không có tiến triển gì.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK