Mục lục
Đỉnh Cấp Thần Y Ở Rể - Giang Dĩ Minh (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mấy vị cảnh sát vừa nghe người phụ nữ nói vậy lập tức nhíu mày, vội vã vọt tới đứng trước mặt Giang Dĩ Minh, nói với anh:

–           Vị tiên sinh này, mời anh tạm thời ở lại đây, chúng tôi có chút chuyện muốn tìm hiểu với anh.

Cảnh sát vừa tới không hiểu tình hình, nghe mấy lời bịa đặt của người phụ nữ nên ngăn anh lại cũng là chuyện thường tình. Vì bất lực, Giang Dĩ Minh chỉ đành gật đầu rồi nói:

–           Được thôi, tôi sẽ ở lại!

–           Số ngân châm này là thế nào?

Đúng lúc này, một bác sĩ lớn tiếng hỏi:

– Là ai, cắm mấy cái ngân châm lên vết thương của bệnh nhân thế này?

– Sao cơ?

Người phụ nữ nghe xong thì tiến tới, vội vã hỏi:

–           Số ngân châm này do người này làm, lẽ nào số ngân châm này gây hại tới ba tôi?

–           Gây hại?

Một bị bác sĩ trong số đó nở nụ cười lạnh, nói:

–           Há lại chỉ từng đó là có hại? Từ trước tới nay trung y luôn là thứ giả ma quỷ, giả thần thánh, khi nào có tốt cho con người chứ? Thương thế của người bệnh nghiêm trọng thế này, lúc này vậy mà còn dùng ngân châm để cấp cứu, đây không phải là muốn mưu sát hay sao!

– Anh nói thêm câu nữa thử xem?

Giang Dĩ Minh bây giờ đã không nhịn được nữa, hướng về vị bác sĩ kia mà nói:

–           Ai nói với anh, Trung Y là thứ giả ma giả thần?

Nếu không phải là có cảnh sát ở đây, Giang Dĩ Minh thật sự muốn cho tên bác sĩ một cái tát. Trung Y đã lưu truyền mấy nghìn năm ở Trung Mỹ, không ngờ trong miệng tên này thế mà lại trở thành thứ giả ma giả thần!

–           Lẽ nào không phải à?

Tên bác sĩ đó không cam lòng yếu thế đáp:

– Trung Y mấy người, có bản lĩnh thực sự lúc nào chứ? Ngoại trừ việc giả ma giả thần, còn có cái gì chứ? Nếu Trung Y mấy người thực sự ghê gớm thế sao có thể lại bị biến mất trong lịch sử? Tới bây giờ tới một tiệm thuốc Trung Y cũng chẳng tìm được?

–           Tôi không muốn phí nhiều lời với anh, mọi người, bỏ hết mấy cái ngân châm này cho tôi!

Tên bác sĩ này đồng thời sai mấy người y tá bên cạnh, lớn tiếng mà nói.

–           Đợi chút!

Giang Dĩ Minh nói.

–           Đây là anh nói đấy nhé, nếu rút hết đống ngân châm này ra, tới lúc đó người bệnh xảy ra vấn đề gì, đừng trách tôi không nhắc anh!

Động mạch chủ của cổ cụ ông bị cắt đứt, nếu không phải là ngân châm cầm máu, chỉ sợ bây giờ đã mất nhiều máu quá mà chết rồi. Ngoài ra, bản thân đã chỉnh chỗ xương sườn đám vào phổi của người ta, dùng ngân châm đâm vào huyệt vị bên trong phổi để cầm máu và bảo vệ công việc của phổi. Nếu lúc này rút hết ngân châm ra, không tới năm phút ông cụ sẽ chết!

Tên bác sĩ vẫn muốn rút ngân châm, rõ ràng là tìm chết mà!

–           Cậu thử trù ẻo một câu nữa xem?

Lúc này, người phụ nữ bỗng hét lên với Giang Dĩ Minh.

–           Chuyện cậu hại ba tôi, tôi còn chưa tính sổ với cậu đâu, bây giờ mà cậu còn dám trù ba tôi!

Nghe vậy, Giang Dĩ Minh chỉ nhún vai không nói gì, lúc này anh ta hoàn toàn không quan tâm đến người phụ nữ vô lý đang đứng trước mặt anh!

Mà hai người cảnh sát khi ấy cũng chỉ đơn giản là đứng yên ở bên cạnh Giang Dĩ Minh, hai người họ cũng không muốn hỏi thêm điều gì, hiến nhiên là bọn họ ít nhiều cũng đã nhìn ra được chút gì đó. Trên thực tế, chân tướng sự việc và những lời được người phụ nữ này nói ra lúc nãy cũng không hề giống nhau chút nào.

“Tôi sẽ rút ra!” – nhìn thấy các y tá vẫn còn chần chừ không dám làm, người phụ nữ này đã bước tới và rút tất cả những chiếc ngân châm ra khỏi người ông lão đang có vài vết sưng tấy.

“Làm sao vậy? ngân châm đã được rút ra hết rồi, ba tôi sẽ không bị sao chứ?” Người phụ nữ cầm kim bạc trong tay, sau đó dùng sức ném về phía Giang Dĩ Minh, rồi rống thật to: “Đồng chí cảnh sát, anh có nhìn thấy gì không? Gã đàn ông này cố ý muốn giết chết cha tôi đây mà. Bây giờ mong đồng chí cảnh sát hãy bắt anh ta và trị tội anh ta với tội danh cố ý giết người!”

Giang Dĩ Minh liếc mắt nhìn ông lão đang nằm ở trên giường nệm lò xo, khi những ngân châm vừa mới rút ra, tuy rằng mọi người đều không nhìn thấy ông lão có bất kỳ thay đổi nào, nhưng Giang Dĩ Minh có thể thấy rất rõ ràng rằng cơ thế ông lão này khi đã rút những kim bạc ra đã bắt đầu trải qua những thay đổi to lớn.

Quả nhiên là như vậy!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK