Cô không thích tranh chấp, nhưng cũng không muốn bị uất ức!
Không phải là của cô, cô không bao giờ đi cướp, nhưng đã là đồ của cô, người khác đừng mơ lấy được!
Lúc này Tôn Kỳ Hàm nói với Lưu Bình Nghĩa: “Lưu Bình Nghĩa, bắt đầu từ bây giờ, anh cút khỏi bệnh viện ngay lập tức, bệnh viện chúng tôi từ nay về sau không có loại người cặn bã như vậy. Hơn nữa, tôi sẽ tìm người điều tra anh. Nếu như trong bệnh viện, anh đã làm bất cứ điều phạm pháp nào, anh hãy đợi sự trừng phạt của pháp luật!”
Sau khi nói xong, Tôn Kỳ Hàm đến bên cạnh Tống Đại Thiên và Thẩm Thanh Nga, vẻ mặt áy náy nói: “Tổng giám đốc Tống, tổng giám đốc Thấm, tôi thực sự xin lỗi vì trong bệnh viện chúng tôi lại xuất hiện loại người cặn bã như vậy. Đây là do tôi không biết cách quản lý nên mới xảy ra sự việc như vậy. Mong hai vị đừng trút giận lên bệnh viện. Tiếp theo, tôi sẽ tiến hành một cuộc thanh tra lớn trong bệnh viện, nếu là người không có y đức, không làm đúng
trên cương vị của một người thầy thuốc, tôi sẽ sa thải toàn bộ bọn họ… Mà tôi với tư cách là viện trướng đã không quản lý tốt cấp dưới của mình, tôi cũng sẽ chủ động từ chức!”
“Viện trưởng Tôn, ông nói nghiêm trọng quá rồi.” Tống Đại Thiên nói với giọng điệu đã thoải mái hơn. Tống Đại Thiên vẫn biết tính cách của Tôn Kỳ Hàm, cương trực và trong sạch, mặc dù nhà họ Tống đã quyên góp rất nhiều tiền cho bệnh viện trong những năm qua, nhưng chí cần số tiền nhà họ Tống quyên góp sử dụng hết, Tôn Kỳ Hàm cũng sẽ làm một danh sách. Đưa đến trên bàn làm việc của ỏng ấy, đế Tống Đại Thiên nhìn qua, đồng thời cũng đề ông ấy yên tâm, chỉ cần là số tiền bọn họ quyên góp, không có đồng nào là không được tiêu đúng chỗ!
Cho nên, con người Tôn Kỳ Hàm cũng không tệ
lắm.
Tôn Kỳ Hàm lắc đầu nói. “Xuất hiện một người cặn bã như Lưu Bình Nghĩa, đây là do tôi không làm tròn bốn phận!”
Nửa giờ sau, Giang Dĩ Minh từ trong phòng cấp cứu đi ra.
Tống Đại Thiên, Thấm Thanh Nga và Tôn Kỳ Hàm vội vàng tiến lên, nhìn Giang Dĩ Minh dò hỏi. “Dĩ Minh, thế nào rồi?”
Giang Dĩ Minh cười nói: “Không sao rồi, không chết được, chẳng qua lần này, bởi vì trì hoãn quá lâu, cho nên thời gian nằm viện quan sát cũng sẽ lâu hơn. ít nhất phải mất một tuần.”
“Không sao cả, chỉ cần người không bị sao là được!” Tống Đại Thiên nghe Giang Dĩ Minh nói lời này, ông ấy mới thở phào nhẹ nhõm, nói thật, khi Tống Đại Thiên nghe thấy ngài John đang nguy kịch, cả trái tim ông ấy cũng nhảy lên. Không nói đến việc kinh doanh, chỉ riêng tình cảm giống như anh em giữa ông ấy và ông John, nếu mà chết thật, thì trong lòng õng ấy cũng không chịu nối!
Tôn Kỳ Hàm lập tức bước lên phía trước, nhìn về phía Giang Dĩ Minh hỏi. “Anh Giang, tại sao ngài John lại phát bệnh lần nữa vậy? Buổi chiều không phải anh đã loại bỏ hết độc tố ra khỏi cơ thế ông ấy rồi sao?”
Giang Dĩ Minh nhìn Lưu Bình Nghĩa đang ờ bên cạnh một chút, rồi nói: “Đúng là tôi đã loại bỏ tất cả độc tố vào buổi chiều, nhưng, ai biết được, sẽ có người lại tiêm chất độc vào người ông ấy?”
“Ý của anh là gì?” Lưu Bình Nghĩa đã bị mắng cả tối, bây giờ nghe thấy Giang Dĩ Minh nói vậy, cuối cùng cũng không nhịn được, đột ngột đứng dậy quát Giang Dĩ Minh: “Tôi cướp công lao của anh, quả thực là tôi không đúng, nhưng nếu hiện tại anh coi tôi là trái hồng mềm, cho là muốn bóp thế nào thì bóp thế đó, nói cho anh biết, tôi chắc chắn sẽ không để anh được như ý muốn đâu, dù sao bây giờ tôi không còn là bác sĩ ớ đây nữa, tôi đi chân trần không ngại mang giày, nếu anh không nói rõ ràng những lời này với tôi, đừng trách tỏi không khách khí với anh!”
Trong số những người có mặt, Tống Đại Thiên là chủ tịch của tập đoàn Tống Thị, Thấm Thanh Nga là chủ tịch của tập đoàn Thấm Thị, Tôn Kỳ Hàm là viện trướng bệnh viện, còn Giang Dĩ Minh chỉ là một thầy thuốc đông y nhỏ bé.
mật khẩu: 9999
vào ô bên dưới tại trang web лhayho. čom để đọc tiếp.
Tuy hơi làm mất thời gian của bạn nhưng đây là cách để chúng mình hạn chế bị copy. Mong bạn thông cảm. Truy cập nhảy hố chấm com để ủng hộ chúng mình nhé.