“Vậy là được lắm rồi, trước hết cảm ơn ông!” Giang Dĩ Minh nói với ông chủ.
Sau khi ông chủ đi, Giang Dĩ Minh cũng bắt đầu do dự.
Trước hết có biết cậu Bạch sẽ đưa mình đỉ gặp Tôn Kính Tùng hay không, chỉ riêng việc Tôn Kính Tùng đã tuyên bố rờl khỏi, như vậy thì mình phải có bao nhiêu mặt mũi mới có thế mời được ông ấy, mà điêu khắc cho mình chứ?
Chỉ có điều, nếu ông chủ đã nhắc đến Tôn Kính Tùng, thì trong lòng của Giang Dĩ Minh cũng có chút ngứa ngáy.
Qùa kỷ niệm ngày kết hôn cho Thấm Thanh Nga, dĩ nhiên càng quý giá càng tốt, ngọc bích sa hoa, còn thêm điêu khắc nổi tiếng, vậy không phải là càng quý giá sao? Nhất là còn là một vị Tôn Kính Tùng, là một vị khắp nơi đều được tuyên bố là chậu tay vàng, sau này không điêu khắc sản phẩm nữa.
Vậy mức độ quý giá dĩ nhiên cũng tối cao.
Con người có lúc sẽ như vậy, một khỉ có chút niên đầu, sẽ xuất hiện trong đầu óc và vĩnh viền không thế nào quên được.
Nghĩ một hồi, Giang Dĩ Minh đã ra quyết định, đỉ thử xem, nếu như, cậu Bạch đồng ý đưa mình đến gặp sư phụ của cậu ấy thì sao?
Nếu như thầy Tôn lại bằng lòng điêu khắc ngọc bích cho mình thì sao?
Nghĩ đến đó, Giang Dĩ Minh tiếp tục xoay người, hướng về lầu bốn nơi trực tiếp đố thạch.
Lúc đi đến lầu bốn cậu Bạch và một vài người khác, cũng đang nghiến răng nghiếm lợi ngồi uống trà.
Bởi vì trước đó cửa ban công bị Giang Dĩ Minh phá hủy, cho nên Giang Dĩ Minh cũng đã đến nơi, không có bất cứ sự trở ngại nào đi vào phòng làm việc.
“Anh còn muốn gì nữa?” Cậu Bạch thấy Giang Dĩ Minh lại xuất hiện lần nữa, nhất thời nổi trận lôi đình, từ từ đứng lên, lớn tiếng quát về phía Giang Dĩ Minh.
Nghĩ đến đã tổn thất nhiều tiền như vậy, cậu
Bạch lại hận không thể lập tức xé Giang Dĩ Minh ra.
Giang Dĩ Minh thản nhiên cười, nói: “Cậu Bạch, không biết cậu đã từng nghe qua câu này chưa, gọi là không đánh không quen biết?”
“Không đánh không quen biết?” Cậu Bạch tức giận trừng mắt nhìn Giang Dĩ Minh nói: ‘Tôi đặc biệt không muốn quen anh.”
Giang Dĩ Minh có chút bốc khói, hút một ngụm khỏng khí nói: “Cậu Bạch sớ dĩ tôi lẻn đảy, chủ yếu là muốn cảm ơn cậu, chuẩn bị giúp tôi nhiều đá như vậy, bất kể nói như thế nào, cũng nhiều hơn ba nghìn vạn, cảm ơn!”
“Hừ…” Cậu Bạch lại tức giận trừng mắt nhìn Giang Dĩ Minh, quay đầu nhìn bên khác.
Giang Dĩ Minh biết hiện tại tâm trạng của cậu Bạch vẫn chưa thế nào hạ hỏa được, đồng dạng như vậy nếu mình nói chuyện của bản thân chắc lại chọc cậu ta càng nổi giận hơn.
Cho nên qua một hồi Giang Dĩ Minh cũng không mở miệng nữa, dù sao phương diện ăn nói ngay lúc này cũng không phải là thế mạnh của Giang Dĩ Minh, cũng không biết nên mở miệng thế nào, mới có thể đủ thuyết phục Cậu Bạch, xóa bỏ khúc mắt, dẫn anh đến gặp sư phụ của cậu ta.
Chỉ là, lúc Giang Dĩ Minh không nghĩ xong cách ổn thỏa thì điện thoại của cậu Bạch đã vang lẻn.
“Alo, thầy ạ, thầy đến dưới lầu rồi sao, được được, em sẽ đến đón thầy, không cần đâu ạ? Hiện tại thầy đã đến cửa thang máy rồi sao? Vậy được, vậy được, thầy lên đi ạ!” Sau khi cậu Bạch nhận điện thoại, nháy mắt giọng điệu vô cùng kính cẩn.
Giang Dĩ Minh nghe vậy lòng lập tức vui vẻ, đây đúng là.
Vốn không biết nên mở miệng nói sao với cậu Bạch, lại không nghĩ đến, thầy của cậu ấy, đã đột nhiên đến rồi!