Mục lục
Đỉnh Cấp Thần Y Ở Rể - Giang Dĩ Minh (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Lưu Bình Nghĩa, bây giờ, anh còn dám lớn tiếng nói, tôi đang đố oan cho anh sao?” Giang Dĩ Minh hỏi.

Lưu Bình Nghĩa thật lâu mới nối lên một chút tức giận, nhưng lúc này, anh ta lại cúi đầu thật sâu, trong nháy mắt không dám phát ra nữa!

“Biến đi!” Tôn Kỳ Hàm hét lớn với Lưu Bình Nghĩa: “Anh dám tùy tiện dùng thuốc cho bệnh nhân ngay cả khi chưa kiếm tra cơ thể của họ, người như vậy, chắc chắn là cặn bã trong đám cặn bã!”

“Dĩ Minh, hôm nay cảm ơn anh!” Tống Đại Thiên đưa tay ra, nằm tay Giang Dĩ Minh, cám kích nòi.

Giang Dĩ Minh khẽ mỉm cười nói. “Ngài Tống, không cần phải nói cảm ơn. Tiếp theo, khi cho ngài John dùng thuốc và dùng cơm, chú ý nhiều hơn là được. Ngoài ra, ông cũng nói rõ tình huống của ngài John cho ông ấy một chút. Để ông ấy cẩn thận chú ý. Suy cho cùng, bệnh đậu tằm là bệnh di truyền, không thế chữa khỏi. Cho nên bước tiếp theo cũng chỉ có thế chú ý mà thôi.”

“Được, tôi hiếu rồi!” Tống Đại Thiên gật đầu nói.

Bây giờ ngài John không còn nguy hiếm đến tính mạng nữa, Giang Dĩ Minh và Thẩm Thanh Nga cũng trở về nhà.

Sau khi trải qua chuyện ầm ĩ như vậy, cũng đã hơn mười giờ tối rồi, dựa theo thói quen hàng ngày, lúc này Giang Dĩ Minh và Thẩm Thanh Nga đều đã đi ngủ.

Tuy nhiên, khi họ lái xe về đến nhà, nhưng lại thấy bố mẹ cũng chưa ngủ mà đang tiếp khách trong phòng khách.

Lúc này, người đến đây không ai khác chính là ba người đã đến hai đêm trước.

La Thành, La Thủy Nguyên, Tôn Hiếu Yến.

“Dĩ Minh về rồi à!” Nhìn thấy Giang Dĩ Minh trớ về, vẻ mặt Tôn Hiểu Yến lập tức tươi cười chào hỏi

Giang Dĩ Minh: “Dĩ Minh, mấy ngày không gặp, dì mới nhận ra gần đây cháu càng ngày càng đẹp trai thì phải. Đứng cùng một chỗ với Thanh Nga, hai người càng ngày càng giống vợ chồng đấy!”

“Đúng vậy!” La Thủy Nguyên cũng cười nói. “Đứa trẻ Dĩ Minh này, không tệ, tương lai nhất định sẽ rất có tiền đồ!”

Lời vừa nói ra, khiến Giang Dĩ Minh nhất thời sững sờ, tình huống gì đây, hôm nay mặt trời mọc từ phía tây sao? Những người ngày thường chỉ biết chế giễu và châm biếm anh, hôm nay lại bắt đầu tâng bốc anh là sao?

“Dĩ Minh, Thanh Nga, hai người khỏe không?” Lúc này, La Thành, người đang ngồi trên ghế sô pha, cũng đứng dậy, mím cười chào hỏi Giang Dĩ Minh và Thẩm Thanh Nga.

Nhìn thấy cảnh này, Giang Dĩ Minh càng thẽm khó hiểu.

Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời.

Nói gia đình bọn họ đột nhiên thay đổi tính cách, đánh chết Giang Dĩ Minh cũng không tin. Khi Giang Dĩ Minh nhìn đống quà bên cạnh bàn pha trà, anh lập tức hiếu ra.

Không có việc gì lại đi nịnh bợ, không phải kẻ gian cũng là đạo tặc.

Từ trước tới nay người một nhà này đều là tay không tới đây, cho dù thỉnh thoảng có mang theo thứ gì thì cũng là cầm đến để khoe khoang mà thỏi.

Hôm nay đột nhiên mang đến nhiều đồ tốt như vậy, hiển nhiên là có chuyện gì. Khi nhìn thấy mình, lại khách khí như vậy, còn tâng bốc, chắc là có chuyện gì sắp xảy ra, mà còn liên quan đến mình nữa.

Vậy, chuyện gì, mà phải cầu đến mình chứ?

Giang Dĩ Minh không cần động não cũng có thể

đoán được, nhất định là vì việc của La Thành, muốn mình nói tốt với Hồ Khải Tuấn một chút, tiếp tục đế La Thành làm học trò của Hồ Khải Tuấn.

“Mọi người khỏe.” Giang Dĩ Minh cười một tiếng rồi nói: “Nếu có chuyện gì, mọi người cứ tiếp tục trò chuyện. Tôi hơi mệt nên lên lầu nghỉ ngơi trước.”

Muốn anh nói tốt với Hồ Khải Tuấn, có thế sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK