Mục lục
Đỉnh Cấp Thần Y Ở Rể - Giang Dĩ Minh (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giang Dĩ Minh sắp nổi giận rồi, tuy rằng anh không phái đối tượng chế giễu của bọn họ, nhưng hiện tại Giang Dĩ Minh lại tái sinh trên người của tên hèn này, mắng tên này cũng chính là mắng anh, Giang Dĩ Minh trước kia không cần tôn nghiêm, nhưng anh cần!

“Mọi người đừng có lúc nào cũng so sánh con với Giang Dĩ Minh. Mọi người làm như vậy sẽ khiến con cảm thấy rất xấu hổ. Cho dù muốn so sánh, cũng phải tìm người có bản lĩnh một chút để so sánh với con chứ!” – Trần Nhậm đứng dậy, bật cười thành tiếng và nói: “ông nội, để con khám cho ông…”

Nói xong Trần Nhậm lập tức đi về phía ông lão Thẩm Tính.

Thẩm Thanh Nga, cùng với cha mẹ của Thẩm Thanh Nga, lúc này đều mang vẻ mặt ủ rũ, khó coi.

Đứa con rể này quả thực không có chí cầu tiến mà, nếu anh biết khéo léo một chút, thì mỗi lần ăn cơm sẽ không bị mọi người chế nhạo như thế này!

“Ông ơi, chứng đau thắt lưng của ông có liên quan đến việc ông ngồi lâu để luyện tập thư pháp. Sau này, ông cần phải vận động nhiều hơn nữa” -Trần Nhậm cười nói. “Nào ông ơi, ông đứng lên đi. Cháu sẽ chỉ cho ông một vài động tác nhỏ, đảm bảo sau khi thực hiện xong, ngay tức thời thắt lưng của ông sẽ cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều!”

“Được!” cụ ông họ Thẩm cười cười, đứng dậy bắt đầu làm theo lời Trần Nhậm.

“Tập xong những động tác này, e là ông nội đứng còn không nổi!” – Ngay khi Trần Nhậm hướng dần ông lão tập được hai động tác, một giọng nói đột nhiên vang lên một cách không đúng lúc.

Mọi người quay đầu lại, bọn họ phát hiện chính là Giang Dĩ Minh đã nói!

“Giang Dĩ Minh, ý anh là sao?” Dì của Thẩm Thanh Nga đột nhiên hét vào mặt Giang Dĩ Minh với

vẻ mặt tức giận “Anh không có chút kỹ năng nào, sao dám chất vấn lời nói của chúng tôi? Người lòng dạ hẹp hòi như anh, bản thân anh không có chút giá trị, lạl đi ganh ghét năng lực của người khác!”

“Giang Dĩ Minh, anh không thể im lặng một chút sao?” – Thẩm Thanh Nga cũng nhìn Giang Dĩ Minh thấp giọng nói với khuôn mặt khó chịu. Khi bị người ta chế giễu, anh không lên tiếng sẽ đáp trả, bây giờ nói những lời thô lỗ như vậy làm tổn thương người khác, sẽ chỉ làm cho anh mất mặt hơn thôi?

“Nếu không tin tôi thì coi như tôi chưa nói gì đi!” Giang Dĩ Minh nhún vai, lãnh đạm nói. Dù sao thì anh cũng là Thiên Tôn tái sinh, mặc dù hầu hết các kỹ năng của những Thiên Tôn đều đã biến mất sau khi tái sinh, nhưng kiến thức thì vãn còn nguyên trong đầu anh.

Nếu đã là Thiên Tôn, vậy thì cấu tạo cơ thể con người anh nắm rõ như lòng bàn tay. Nếu như nói anh là một thần y cũng tuyệt đối không ngoa!

Cụ ông họ Thẩm này đau lưng là do trật cột sống lưng, không đơn giản chỉ là do ngồi lâu dẫn đến bị tổn thương, chỉ làm vài động tác này cột sống sẽ bị trật khớp nghiêm trọng hơn, khiến cho cơ thể không thể đứng thẳng được nữa!

“Haha …” lúc này Trần Nhậm bật cười nói: “Một số người, không có bản lĩnh, lại thích nghi ngờ về

năng lực của người khác, õng nội ơi, nào, cháu là chuyên gia trong lĩnh vực này. ống nghe lời cháu đi. Nếu tên ngốc này nói đúng, cháu sẽ lập tức viết ngược tên mình lại!”

Đương nhiên, cụ ông nhà họ Thẩm sẽ không tin những lời của Giang Dĩ Minh, vì vậy nên ông ấy đã làm theo những động tác đã được Trần Nhậm hướng dân.

Chỉ là… chưa đầy ba phút.

“Ôi đau…” – Sau lưng cụ ông nhà họ Thẩm có tiếng rắc rắc vang lên, sau đó cụ ông họ Thẩm một tay chống ghế, vẻ mặt đau đớn, vẻ mặt càng lúc càng khó coi, mồ hôi hột tuôn ra không ngớt, trong phút chốc cả khuôn mặt đầy mồ hôi

“Ba, ba bị làm sao vậy?”

”Ông nội..”

Nhìn thấy cảnh này, cả nhà họ Thấm ngay lập tức đặt bát đũa trên tay xuống, bước nhanh về phía cụ ông vội vàng dìu đỡ.

m thanh rắc rắc của khớp xương vang vừa rồi đã làm rúng động trái tim của tất cả mọi người có mặt, bọn họ một phen sợ hãi.

”Đừng chạm vào ông, ông đau quá …” – Khuôn mặt cụ ông họ Thẩm gần như vặn vào nhau vì đau, mồ hôi chảy xuống như mưa.

“Điều này..” – Câu nói có vẻ bối rối, Trần Nhậm

không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này.

Anh ấy là bác sĩ trưởng khoa, hơn nữa kiến thức y học dựa trên sách y học, hơn nữa điều kiện ở bàn ăn này cũng hạn chế, cụ ông Thấm tuổi tác đã cao và đau lưng dữ dội. Theo quy trình điều trị thông thường, ít nhất là phải chụp hình X-quang cho cụ ông trước, để xem vấn đề đang mắc phải là gì.

Nhưng vì hôm nay được mọi người khen ngợi không ngớt, ở đây lại có một kẻ khác đang khiêu khích anh ấy bằng những lời lẽ kia, điều đó khiến anh ấy càng muốn thể hiện bản lĩnh ở trước mặt gia đình mình hơn.

Nhưng không ngờ, mắt xích quan trọng nhất đã bị bỏ quên.

“Tôi đã nói rồi…” Giang Dĩ Minh là người cuối cùng đứng lên, nhấp một ngụm Coca, chậm rãi nói: “Trình độ của cậu, còn dám nhận là bác sĩ trưởng khoa gì nữa. Bác sĩ trưởng khoa bây giờ vô dụng như vậy sao?”

Vừa nói, Giang Tiếu Bắc đã đi tới sau lưng cụ ông họ Thẩm, vươn tay về phía sau lưng của ông ấy.

“Giang Dĩ Minh, anh đang làm gì vậy?” – Đúng lúc này, dì của Thẩm Thanh Nga, Thẩm Tú My, hét lớn với Giang Dĩ Minh.

“Cháu đang chữa bệnh, dì bị làm sao vậy?” -Giang Dĩ Minh tức giận nhìn Thẩm Tú My nói.

“Anh dừng lại cho tôi!” – Thẩm Tú My hét lớn: “Bệnh Trần Nhậm không chưa khỏi, tên vô dụng như anh làm sao có thể chữa khỏi, thằng ranh này? Mau tránh ra!”

Thẩm Thanh Nga lúc này cũng lạnh lùng nói: “Giang Dĩ Minh, anh mau ngồi xuống đi, bây giờ không phải lúc để làm càn đâu!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK