Mục lục
Đỉnh Cấp Thần Y Ở Rể - Giang Dĩ Minh (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

ở trên cổ ông lão, động mạch chủ, lúc này những dòng máu tươi bắt đầu chảy ra liên tục.

Mà ông lão vốn dĩ trước đó hơi thở đã ổn định được một chút, lúc này hơi thở lại trở nên gấp gáp, thậm chí ông còn hụt hơi.

Khi người phụ nữ ấy nhìn thấy điều này, bà ấy đã cảm ấy vô cùng sốc và vội vàng tri hô bác sĩ bên cạnh: “Mau, cứu ba toi!”

Vị bác sĩ lập tức cúi xuống và bắt đầu kiểm tra tình hình sức khỏe của ông lão, nhưng sau đó chưa đầy một phút, bác sĩ đã lắc đầu và nói: “Thưa bà, chúng tôi thực sự xin lỗi. Tinh trạng của ông cụ vô cùng nguy cấp, các dấu hiệu của sự sống rất yếu. Theo tốc độ hiện tại của chúng tôi, phải mất ít nhất 13 phút mới đến bệnh viện. Chúng tôi lo lắng rằng ông lão sẽ không thể kìm cự nỗi

đến bệnh viện được.”

“Cái gì?” Người phụ nữ rống to khi nghe thấy những lời đó: “Ba tôi vừa rồi vẫn đang rất, nhưng bây giờ các dấu hiệu của sự sống yếu đi? Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy?”

“Rõ ràng là như vậy!” Lúc này, vị cảnh sát ở bên cạnh nói: “Dấu hiệu sống của ông lão vừa rồi vẫn còn ổn định, nhưng bây giờ đột nhiên trở nên yếu ớt. Chẳng phải sau khi rút kim bạc ra mới trở nên như thế này sao?”

“Không thể nào!” – Bác sĩ lắc đầu nói chắc nịch: “Nguyên nhân khiến vết thương của ông lão thay đổi đột ngột hẳn có liên quan rất nhiều đến vết thương trên cơ thể của ông ấy. Không liên quan gì đến việc châm cứu cả. Y học cổ truyền Trung Quốc là một thứ rác rưởi, tuyệt đối không thế đạt được hiệu quả như vậy!”

“Có gì không thể? Tinh trạng của ông lão trước đây rất nguy kịch, nếu không có chàng trai này cứu giúp, thì có lẽ ông lão đẵ chết từ lâu rồi!”

“Tôi có thể thấy rõ. Sau khi chàng trai này cứu giúp, thật sự là ông lão đẵ qua khỏi cơn nguy kịch. Đây rõ ràng việc châm cứu của chàng trai ấy có tác dụng!”

“Tôi nói cho bà biết, nếu ba bà thật sự chết, chính là do bà đã rút kim bạc ra mới giết cha bà đó!”

Nghe những lời tố cáo từ những người xung quanh, người phụ nữ sững sờ trong giây lát.

bà ta quay lại và hét lớn với bác sĩ: “Không phải các người nói y học cổ truyền Trung Quốc đều là giả ma giả thần hay sao? Vậy thì nói cho tôi biết, tại sao sau khi rút kim bạc ra, ba tôi lại trở

nên như thế này? Tôi nói cho các người biết, nếu ba tôi có bất trắc gì, chính các người là người đã làm hại ông ấy, và các người phải chịu trách nhiệm!”

“Vết thương của ông lão thật sự rất nghiêm trọng, còn bị trì hoãn thời gian dài như vậy, cho dù có chút chuyển biến cũng là chuyện bình thường…” – Bác sĩ ánh mắt bối rối nói. Giờ phút này hắn cũng có chút không vững tâm, ông ấy chưa từng tin thuốc Đông y có thể chữa khỏi bệnh, càng không nghĩ tới sau khi rút kim bạc ra, bệnh nhân sẽ thay đổi lớn như vậy!

Người phụ nữ còn muốn cãi nhau với bác sĩ, nhưng nhìn thấy ba bà còn nằm trên giường, thì càng lúc càng lo lắng, bà nhìn Giang Dĩ Minh nói lớn: “Anh kia, mau châm cứu lại cho ba tôi ngay!”

Giang Dĩ Minh nhìn người phụ nữ, tức giận nói: “Không phải bà nói tôi cố ý giết ba bà sao? Không phải kết tội tôi cố ý giết người sao? Nếu bây giờ ta lại châm cứu, chẳng phải càng làm rõ tội danh của tôi sao?”

“Này, sao mà anh là đàn ông mà lại lắm chuyện dữ vậy ?” Người phụ nữ hét vào mặt Giang Dĩ Minh: “Vừa rồi tôi không cho anh trị, anh cố chấp một hai phải trị cho bằng được. Bây giờ tôi kêu anh chữa trị, nhưng anh lại từ chối. Tôi nói anh đúng là đồ khốn nạn phải không?”

“Đúng vậy, tôi chỉ là tên rẻ tiền thôi!” – Giang Dĩ Minh gật đầu nói: “Bây giờ tôi nhận ra rằng tôi là tên rẻ mạt rồi, vì vậy tôi sẽ không tiếp tục làm một thằng rẻ mạt nữa!”

Giang Dĩ Minh tuy rằng không thể thấy chết mà không cứu, nhưng anh cũng sẽ không quá hạ thấp nhân phẩm của mình, trước đây lời nói của người phụ nữ khó chịu như thế nào, lúc này lại bắt anh chữa trị, thật chẳng ra làm sao!

“Anh muốn gì?” Người phụ nữ tiến lên túm lấy cố áo của Giang Dĩ Minh, rống to: “Mau chữa trị cho ba tôi ngay đi, nếu không, anh chết như thế nào cũng không biết!”

Giang Dĩ Minh liếc nhìn người phụ nữ, không nói câu nào mà lẳng lặng châm một điếu thuốc rồi bắt đầu hút.

“Tôi kêu ngươi trị bệnh cho ba tôi, anh có nghe nói không?”

Thấy Giang Tiểu Bắc vẫn không có phản ứng gì, bà nắm áo của Giang Dĩ Minh kéo về phía giường ông lão.

Chỉ là mặc dù bà ấy rất béo nhưng lại không có chút sức lực nào, cho dù bà ấy có cố gắng thế nào, Giang Dĩ Minh cũng sẽ không nhúc nhích.

“Tôi nói người phụ nữ này, lúc trước bà đã nói chàng trai này như thế nào? Bây giờ bà muốn người ta chữa trị cho ba bà, ít nhất cũng phải xin lỗi anh ấy trước, đúng không?”

“ừ, lúc trước bà nói bậy, bây giờ còn không xin lỗi, tại sao phải giúp bà cứu người kia chứ?”

“Xin lỗi?” Người phụ nữ chế nhạo và nói: “Loại người như anh ta, mà muốn tôi xin lỗi sao? Anh ta là cái thá gì? Này, bây giờ anh phải đi chữa trụ cho ba tôi ngay lập tức…”

Người phụ nữ ấy vừa nói, vừa lấy trong túi ra một xấp tiền, lắc lắc trước mặt Giang Dĩ Minh rồi ném xuống đất, nói: “Anh mau chữa trị cho ba tôi, số tiền này là của anh!”

Xấp tiền đó cứ như vậy bị vứt trên mặt đất, vương vãi khắp nơi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK