Mục lục
Đỉnh Cấp Thần Y Ở Rể - Giang Dĩ Minh (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

‘Thanh Nga, ăn cơm đi.” Đúng lúc đỏ giọng nói của Giang Dĩ Minh từ bên ngoài phòng làm việc truyền tới, sau đó cô lập tức nhìn thấy Giang Dĩ Minh bưng hộp cơm đi vào.

Giang Dĩ Minh đặt hộp cơm trước mặt Thấm Thanh Nga mỉm cười nói: “Gà om sốt nâu, đậu xanh sấy khô, còn có gà Soy Garlic.”

“Ui trời.” Lúc này Lý An Nhiên kêu quái dị một tiếng, cô ta nói với Giang Dĩ Minh: “Tôi nói nè Giang Dĩ Minh, anh đúng là thiền thục nha. Trưa mỗi ngày như vậy còn đưa cơm? Không tồi không tồi, có một người đàn ông nội trợ như anh thế cũng đúng là hạnh phúc.”

“Lý An Nhiên, nếu không có việc gì thì cô có thể đi rồi.” Thẩm Thanh Nga tức giận nói với Lý An Nhiên, sau đó đẩy hộp cơm một cái nói: “Chờ lát nữa ăn, bây giờ không có tâm trạng.”

“Sao vậy?” Giang Dĩ Minh hỏi.

“Anh trở về đi.” Thẩm Thanh Nga khoát tay áo với Giang Dĩ Minh một cái, Giang Dĩ Minh không có năng lực, huống chi cô cũng chưa từng hy vọng Giang Dĩ Minh đến giúp mình, tuy rằng Giang Dĩ Minh xem vài video trên mạng nên bây giờ mạnh mẽ hơn lúc trước, thế nhưng chuyện mời ngôi sao này là việc cho dù xem bao nhiêu clip trên mạng cũng không học được.

Cho nên cô không tính nói với Giang Dĩ Minh, nói rồi cũng vô dụng.

Lúc này Lý An Nhiên đi lên phía trước, khuỷu tay cô ta khoác lên vai Giang Dĩ Minh nói: “Giang Dĩ Minh, vợ của anh bây giờ không có tâm trạng ăn cơm bởi vì đơn đặt hàng hôm qua vất vả lầm mới có được tiếp theo sau rất có thế sắp bay mất rồi.”

“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Giang Dĩ Minh cau mày hỏi. Đơn đặt hàng của nhà họ Tống hôm qua là anh giúp một chút mới có được, bây giờ sao lại bay mất?

Lẽ nào nhà họ Tống đổi ý?

Nếu đúng như vậy thì anh không ngại để nhà họ Tống nếm chút mùi cay đắng.

“Không phải chuyện của anh, anh trở về đi.” Thẩm Thanh Nga lần nữa khoát tay áo một cái với Giang Dĩ Minh.

Lý An Nhiên lại cười hì hì nói: “Giang Dĩ Minh, anh đây là ý gì? Lẽ nào anh tính giúp Thanh Nga nhà các anh một tay? Tôi nghe nói đơn đặt hàng hôm qua kia là anh vỗ lưng ông cụ Tống, đánh đến nỗi làm sái cột sống của ông cụ Tống mới khiến nhà họ Tống giao đơn đặt hàng cho Thẩm Thanh Nga. Không tệ, không ngờ oắt con vô dụng nhà anh đây cũng không phải vô dụng như vậy. Được rồi, nếu anh

muốn giúp Thanh Nga nhà các anh, vậy Thanh Nga không muốn nói cũng được, tôi sẽ giúp cô ấy nói.”

“Đơn đặt hàng hợp tác cùng nhà họ Tống ấy, chuyện đầu tiên cần làm chính là mời một ngôi sao làm người phát ngôn, hơn nữa còn nhất định phải là một ngôi sao đang nổi. Chỉ là không khéo lắm, phía tôi muốn mở một bữa tiệc từ thiện nên tôi lỡ mời hết mấy ngôi sao đang nổi tới bên tôi rồi. Cho nên Thanh Nga nhà các anh không mời được được ngôi sao làm người phát ngôn nên đĩ nhiên không ăn ngon rồi.”

“Giang Dĩ Minh, nếu anh thật sự muốn giúp Thanh Nga ấy, tâm trạng tôi ngược lại thật ra cũng hiểu, chỉ là tiếc quá, những ngôi sao đang nổi này đều rất trẻ, không có cột sống bị sái để anh đập đâu, cho nên…”

Lý An Nhiên nói tới đây, cô ta nhún vai, ý cô ta rất rõ.

Giang Dĩ Minh nghe vậy nhất thời nô nụ cười, anh nhìn về phía Lý An Nhiên nói: “Nói cách khác, tôi cướp đơn đặt hàng của nhà họ Tống đi, cô không có đơn đặt hàng cho nên cô cố ý tính kế Thanh Nga, mời tất cá ngôi sao kia đi hết, không chỉ như thế, lúc này cô còn chạy tới chế giễu cô ấy, đúng không?”

“Ôi trời ơi!” Lý An Nhiên như phát hiện đại lục mới, cô ta nhìn về phía Giang Dĩ Minh nói: “Tôi nói

nè Giang Dĩ Minh, anh vẫn là oắt con vô dụng chỉ có thể giặt quần áo nấu cơm trong truyền thuyết sao? Tôi thấy không giống mà, bây giờ anh cũng đã thông minh như vậy.”

“Giang Dĩ Minh!” Thẩm Thanh Nga hét lên một tiếng với Giang Dĩ Minh: “Anh trở về đi, đừng đợi ở đây nữa.”

Sớ dĩ Thẩm Thanh Nga luôn muốn Giang Dĩ Minh quay về cũng không phải không muốn gặp Giang Dĩ Minh, mà là cô ả Lý An Nhiên miệng thối ờ đây, nếu Giang Dĩ Minh vẫn ớ đây, Lý An Nhiên chắc chắn sẽ không những không đế yên mà còn chế nhạo Giang Dĩ Minh đến mỉa mai mình.

Mà bây giờ Lý An Nhiên cũng đã bắt đầu chế nhạo.

Giang Dĩ Minh lại không hề dao động, anh nở nụ cười nhạt nhìn về phía Lý An Nhiên nói: “Có phải cô cho rằng hôm nay cô đến đây thì thật sự có thể chê’ nhạo tôi?”

“Nếu không thì sao?” Lý An Nhiên hỏi.

“Vậy cũng được, vậy tôi sẽ để cô trớ thành một trò cười.” Giang Dĩ Minh nói xong thì lấy điện thoại ra, anh chuẩn bị gọi điện.

“Giang Dĩ Minh, anh muốn làm gì?” Lúc này

Thẩm Thanh Nga hét lên với Giang Dĩ Minh.

“Gọi điện.” Giang Dĩ Minh trả lời.

“Gọi cho ai?”

“ơ, đúng rồi, em không hỏi anh còn muốn hỏi em đây.” Giang Dĩ Minh như nghĩ tới điều gì đó nên lập tức hỏi: “Lục Mỹ Lan, không biết người này làm người phát ngôn sản phẩm có đủ không? Nếu chưa đủ anh gọi điện bảo cô ấy tới ngay lập tức.”

“Cái gì chứ?” Lý Anh Nhiên nhất thời lớn tiếng nói: “Tôi không nghe lầm chứ? Giang Dĩ Minh, anh vừa nói gì? Bây giờ anh gọi điện thoại bảo Lục Mỹ Lan tới? Anh đang tấu hài sao? Anh cho rằng Lục Mỹ Lan là ai? Là bác gái bán đồ ăn sáng ớ quán ven đường à? Một cú điện thoại của anh lập tức có thể khiến đối phương tới? Ha ha ha… Hôm nay tôi đã chuẩn bị sang đây xem trò hề rồi, không ngờ anh đây lại còn biếu tặng chuyện cười để tôi xem, không tồi không tồi, Thẩm Thanh Nga, ông chồng này của cô thật lợi hại, ghê gớm, ghê gớm, ha ha ha…”

Lý An Nhiên ôm bụng bắt đầu cười lớn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK