“Giang Dĩ Minh, một kẻ vô tích sự như anh thế mà làm cho họ Lý tôi tổn thất nhiều tiền như thế. Chờ xem bà đây giết chết anh như thế nào!” Lý An Nhiên nghiến răng nghiến lợi nói.
“Sao tửu lượng của anh đột nhiên trở lên tốt như vậy?” Thẩm Thanh Nga phụ trách lái xe, Giang Dĩ Minh ngồi ở bên ghế phó lái. Thẩm Thanh Nga quay tay lái, nhìn về phía Giang Dĩ Minh hỏi.
Giang Dĩ Minh cười nói: “Đoạn thời gian gần đây tôi chủ yếu luyện uống rượu. Cứ lúc rảnh rỗi không có việc gì làm tôi lại uống vài chén, vì thế, tửu lượng cũng từ từ mà tăng lên đến mức này.”
“Thật không đấy?” Thẩm Thanh Nga nhíu mày hỏi. Nếu mấy ngày nay Giang Dĩ Minh có uống rượu, thì hầu như ngày nào cô cũng ở bên cạnh anh sao có thế không ngửi được một chút mùi rượu nào trên người anh chứ?
“Thật trăm phần trăm, tôi lừa cô làm gì?” Giang Dĩ Minh cười nói.
“Tôi phát hiện anh bây giờ càng ngày càng làm cho người ta không nhìn thấu.” Thẩm Thanh Nga nói với Giang Dĩ Minh. Thật vậy, Giang Dĩ Minh của trước đó vô luận làm gì thì cũng ở trong dự đoán của Thấm Thanh Du. Nhưng mà đến hiện tại, vô luận cô đoán trước như thế nào, thì Giang Dĩ Minh lại luôn vượt ra khỏi dự đoán của cô.
“Người sẽ trưởng thành dần.” Giang DĨ Minh cười nói: “Huống hồ, không phải tôi nói qua với cô sao? Thay đổi gần đây của tôi là do cô gọi tôi lên giường ngủ cùng mà. Thế nào, mỹ nữ Thanh Nga, biếu hiện gần đây của tôi được chứ? Cô có định suy nghĩ buổi tối hôm nay để cho tôi lên giường ngủ cùng nữa không?”
“Cũng được.” Thẩm Thanh Nga gật đầu nói.
“Thật chứ?” Giang Dĩ Minh vui vẻ, vội nói.
“Nếu anh muốn trở thành thái giám cuối cùng của nước Trung Mỹ thì cứ lên giường mà ngủ đi.” Thẩm Thanh Nga trừng mắt nhìn Giang Dĩ Minh một cái nói.
Chẳng qua là, nội tâm Thấm Thanh Nga đột nhiên phát hiện ra bản thân cô trong vô thức đã bắt đầu nhìn nhận Giang Dĩ Minh. Thời điếm trước, Giang Dĩ Minh hay nói giỡn với cô, cô còn chẳng buồn phản ứng, mà bây giờ, tự cô lại bắt đầu thích cái cảm giác nói đùa cùng với Giang Dĩ Minh.
“Chuyện tôi nói với cô suy nghĩ thế nào rồi?” Giang Dĩ Minh đột nhiên hỏi.
“Chuyện gì?” Thẩm Thanh Nga hỏi lại.
“Bảo cô chọn một hôm, cho mình thời gian nghỉ phép, sau đó hai đứa mình cùng đi ra ngoài chơi.” Giang Dĩ Minh nói.
“Không suy nghĩ.” Thẩm Thanh Du nói: “Tôi không có thời gian.”
“Haiz, được rồi” Giang Dĩ Minh bất đắc dĩ lắc đầu, hạ cửa kính xuống, châm một điếu thuốc bắt đầu hút.
“Anh làm gì đấy?” Nhất thời, sắc mặt Thẩm Thanh Nga biến đổi, nói: “Giang Dĩ Minh, anh đừng nghĩ rằng gần đây thay đổi một chút là có thể coi trời bằng vung, không phải tôi nói với anh cấm hút thuốc trước mắt tôi sao?”