“Nổi tiếng vô dụng?” Lúc này có người xen vào.
“Đúng vậy!” Lý An Nhiên cười nói: “Nếu nói về độ vô dụng, ở thành phố Nam Hoàng của chúng ta, thậm chí ở toàn bộ đất nước Nam Hạ của chúng ta, Giang Dĩ Minh có lẽ được coi là ông tổ, có phải không?”
Vẻ mặt Thẩm Thanh Nga lập tức trở nên vô cùng khó coi, nhìn về phía Lý An Nhiên, định lên tiếng.
Lúc này, Giang Dĩ Minh bước tới, đứng trước mặt Thẩm Thanh Nga, nhìn Lý An Nhiên, nói: “ông tổ vô dụng, tôi rất thích danh hiệu này.”
tt
“Hahaha
Nghe thấy Giang Dĩ Minh nói những lời này, những người có mặt đều ha hả cười lớn.
Thẩm Thanh Nga thấy Giang Dĩ Minh không những không đáp trả, ngược lại còn cười nhạo chính mình thì nhíu mày càng chặt. Trước đây Giang Dĩ Minh có thể như thế này, nhưng mấy ngày nay cô phát hiện ra Giang Dĩ Minh đã biết ăn nói hơn. Nhất là lúc tối hôm qua nổi nóng với cha mẹ của La Thành, Giang Dĩ Minh khác hẳn so trước kia.
Nhưng tại sao hôm nay lại tự cười nhạo chính mình rồi?
Vốn dĩ Thấm Thanh Nga còn tưởng rằng Giang Dĩ Minh còn có lời chưa nói, nhưng cô không ngờ rằng sau khi nói xong lời này, Giang Dĩ Minh cũng không nói gì nữa.
Tiết Văn Bình không thèm để ý đến Giang Dĩ Minh, tiếp tục mỉm cười nói chuyện với Thấm Thanh Nga: “Thanh Nga, qua đây, ngồi ở chỗ này!”
Khi định ngồi vào chỗ, cô mới nhận ra chỉ còn lại một ghế duy nhất.
“Giang Dĩ Minh, hôm nay chỉ còn lại một chỗ ngồi ở đây. Đó là chỗ ngồi mà chúng tôi để lại cho Thanh Nga. Anh ngồi ở đâu, có thế tự mình quyết định.” Tiết Văn Bình nói với Giang Dĩ Minh.
Sắc mặt của Thẩm Thanh Nga lại trở nên khó coi.
Tuy rằng những người này trước đó không chuẩn bị chỗ cho Giang Dĩ Minh, cũng không biết cô sẽ đưa Giang Dĩ Minh tới đây, nhưng bây giờ Giang Dĩ Minh ở đây, bọn họ lại thờ ơ như vậy, điều này khiến Thẩm Thanh Nga thật sự tức giận. Dù Giang Dĩ Minh có là một kẻ
vô dụng đi chăng nữa, nhưng nói gì thì anh cũng là do cô đưa tới đây.
“Dĩ Minh, anh ngồi chỗ của tôi đi.” Thẩm Thanh Nga nói với Giang Dĩ Minh, vẻ mặt lộ rõ vẻ không hài lòng.
“Thanh Nga, đây là ghế dành riêng cho em. Sao em có thể để cho người khác ngồi được!” Tiết Văn Bình lập tức nói với Thẩm Thanh Nga. Đây là ghế anh ta dành cho Thấm Thanh Nga, ngay bên cạnh anh ta.
Giang Dĩ Minh cười cười của tay, nói: “Không sao đâu, Thanh Nga. Em ngồi đi, tôi sẽ tự tìm một chỗ ngồi!”
Lúc này Thẩm Thanh Nga thật sự không hiểu Giang Dĩ Minh. Chuyện gì xảy ra với Giang Dĩ Minh vậy? Chẳng lẽ anh lại trở lại dáng vẻ vô dụng trước đây?
Thấm Thanh Nga vừa nghĩ đến đây thì Giang Dĩ Minh đã đến chỗ của Tiết Văn Bình rồi ngồi xuống.
“Này, Giang Dĩ Minh, anh làm sao vậy? Đây là chỗ của tôi, đứng dậy cho tôi!” Nhìn thấy Giang Dĩ Minh ngồi vào chỗ của mình, Tiết Văn Bình nói lớn.
Giang Dĩ Minh vẫy tay với Tiết Văn Bình, nói: “Cậu cả Tiết, dù sao anh cũng không ngồi được, chiếm một chỗ ngồi cũng rất lãng phí, sao anh không nhường luôn cho tôi ngồi?”
“Tôi không thể ngồi? Ai nói tôi không thế ngồi?” Tiết Văn Bình rống lớn.
“Cậu cả Tiết, đừng oang oang như thế chứ!” Giang Dĩ Minh nói: “Không phải hai ngày nay anh mới bị giang mai sao? Cái đó lúc bắt đầu phát tác sẽ rất ngứa. Ngồi xuống gãi không thoải mái, chi
bằng đứng lên gãi cho thoải mái. Cho nên anh tốt hơn vẫn là nên đứng đi!”