Mục lục
Đỉnh Cấp Thần Y Ở Rể - Giang Dĩ Minh (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hồ Khải Tuấn liếc nhìn Tôn Hiểu Yến, nói: “Tôi cũng nói cho anh chị biết, tôi không phải là người lòng dạ hẹp hòi. Nếu La Thành thật sự có thiên phú tốt về kinh kịch, lại nghiêm túc với kinh kịch thì cho dù anh chị có nói gì, tôi cũng sẽ nhận nó làm học trò như cũ. Nhưng thiên phú của nó đối với tôi mà nói cũng rất bình thường. Hơn nữa, nó có nghiêm túc với kinh kịch sao? Tôi không biết trước khi nó học kinh kịch có ai nói cho nó không. Nhưng sau khi nhập môn, tôi đã nghiêm khắc dạy nói với nó rằng hí còn lớn hơn trời. Đã hát là phải hát cho trọn vẹn! Nó còn không làm được điều cơ bản nhất, vậy tôi còn giữ lại học trò

như vậy làm gì?”

“Anh Hồ, đây chỉ là vấn đề nhỏ. Mong anh đừng để trong lòng…”

“Vấn đề nhỏ?” Hồ Khải Tuấn bị câu nói này của Tôn Hiểu Yến làm cho tức đến bật cười: “Chị cảm thấy đây là vấn đề nhỏ sao?”

“Tôi…” Bị Hồ Khải Tuấn hỏi câu này, Tôn Hiếu Yến cũng không biết nên nói thế nào.

“Được rồi. Không cần nói thêm nữa. Ý tôi đã quyết, anh chị có nói gì cũng không có tác dụng!” Hồ Khải Tuấn xua tay nói.

Sau đó nói với Giang Dĩ Minh: “Dĩ Minh, những điều cần làm chúng ta đều đã làm rồi. Bây giờ đã rời khỏi được chưa?”

“Được.” Giang Dĩ Minh gật đầu nói.

“Dĩ Minh, Dĩ Minh!” Tôn Hiếu Yến đột nhiên vươn tay ra, kéo lấy Giang Dĩ Minh, nói: “Dĩ Minh, cháu mau nói giúp với anh Hồ một câu, để anh ấy tiếp tục giữ anh La Thành của cháu lại. Bác biết, anh Hồ sẽ nghe cháu mà.”

Giang Dĩ Minh cười mỉm nói: “Bác Tôn, tôi chỉ là một kẻ vô tích sự cỏn con, tôi làm gì có đức hạnh, tài cán đấy? Lại nói, tôi cũng không thể vào nhà của các người. Cho nên tôi vẫn là nhanh chóng đi thôi.”

“Dĩ Minh, cháu đang nói đùa gì vậy. Vừa xong cũng chỉ là những lời nói ra trong lúc tức giận thôi. Cháu nói giúp với anh Hồ được không? Bác xin cháu đấy.” Tôn Hiểu Yến cầu xin, nhưng trong lòng bà ta lại cảm thấy nực cười. Không ngờ tới, đời này của bà ta vậy mà cũng có ngày phải đi cầu xin tên vô tích sự Giang

Dĩ Minh này.

“Bác Thẩm!” Giang Dĩ Minh cười nói: “Quay về đi.”

“Giang Dĩ Minh. Cậu đây là có ý gì?” Tôn Hiểu Yến thấy Giang Dĩ Minh không đồng ý giúp đỡ, lập tức lớn tiếng mắng: “Tôi vẫn còn là bề trên của cậu đấy. Một chút chuyện như vậy cũng không đồng ý giúp, cậu rốt cuộc muốn thế nào? Cậu có phải là sợ La Thành nhà chúng tôi nhận anh Hồ làm thầy, sợ nó sau này tương lai rộng mở, cậu sẽ bị mất mặt, cho nên mới cố ý không chịu giúp đỡ đúng không? Cái tâm tư nhỏ này của cậu, tôi vừa nhìn đã biết. Cậu không nói, tôi cũng biết cậu đang nghĩ cái gì.”

“Bác Tôn, tốc độ trở mặt của bà cũng nhanh thật đấy!” Giang Dĩ Minh cười nói: “Nếu thật sự sợ La Thành nhà các người làm cho tôi không có mặt mũi, vậy thì vừa rồi tôi cứu tỉnh anh ta để

làm gì? Đúng rồi, bác Tôn. Con người tôi cũng không có bản lĩnh gì khác, chỉ có một bản lĩnh duy nhất, chính là tôi có thể khiến La Thành tỉnh lại, nhưng cũng có thể khiến anh ta lại hôn mê lần nữa. Hay là, chúng ta thử xem?

“Tôi…” Trong phút chốc, gương mặt Tôn Hiếu Yến ỉu xìu.

“Hừ, làm nửa ngày vậy mà lại làm ra mấy thứ giả thần giả quỷ!” ở bãi đậu xe ngầm, bác sĩ Dương đó xách theo rương thuốc khó chịu nhìn Giang Dĩ Minh, sau đó đi về phía xe của mình.

“Đây là hâm mộ ghen tị!” Hồ Khải Tuấn cười nói với Giang Dĩ Minh.

Giang Dĩ Minh nhún vai, cười mà không nói gì!

“Dĩ Minh, vừa rồi cám ơn cậu.” Trên xe, Hồ Khải Tuấn nói với Giang Dĩ Minh.

“Cảm ơn tôi cái gì?” Giang Dĩ Minh hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK