Mục lục
Đỉnh Cấp Thần Y Ở Rể - Giang Dĩ Minh (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Được!” Tôn Kình Tùng gật đầu, lấy từ trong túi ra một cái hộp nhỏ, mờ cái hộp này ra, lấy ra một miếng nhựa, trên bề mặt có rất nhiều lỗ nhỏ, mà bên cạnh tấm bảng còn có một cây kim nhỏ, đây là thứ được chuẩn bị đặc biệt cho bệnh nhân măc chứng Alzheimer, đế cho bọn họ bình thường có thế tập luyện nhiều hơn.

Tôn Kình Tùng cầm cây kim nhỏ đó lên, sau đó bắt đầu đâm cây kim nhỏ vào mấy cái lổ nhỏ trên tấm bảng.

Chỉ là, điều mà ông ta không ngờ tới là, lúc trước đây tay ông ta không ngừng run rấy, cho dù là bản thân muốn chọc cây kim vào những cái lổ nhỏ đó, nhưng đến cuối cùng đều không làm được.

Nhưng hôm nay ông ta phát hiện tay của mình đã không còn run nữa, bất luận bản thân muốn chọc cái lỗ nhỏ nào cũng có thế dề dàng đưa cây kim vào.

Sau khi luyện tập vài lần liên tiếp, cuối cùng,

Tôn Kình Tùng nắm lấy tay của Giang Dĩ Minh nói: “Dĩ Minh à, cảm ơn cậu rất nhiều, thật sự cảm ơn cậu! Tôi thật sự không nghĩ đến bệnh này của tôi sẽ có ngày trị khỏi!”

Giang Dĩ Minh mỉm cười nói: “Tôn tiên sinh,

mặc dù chứng bệnh Alzheimer tạm thời đã được tôi trị khỏi, nhưng vần chưa trị dứt điếm được, tiếp theo cứ ba tháng tôi lại đến châm cứu cho ông một lần, giống như hôm nay vậy, chí cần được châm cứu đúng giờ, tôi bảo đảm, cả đời này của ông sẽ không xảy ra chuyện tương tự nữa.”

“Vậy thì tốt, vậy thì tốt, đừng nói là ba tháng, cho dù mỗi ngày đều phải châm cứu, chỉ cần tay tôi khồng run nữa, thì tôi vui lắm rồi!” Tôn Kình Tùng cười ha ha nói.

“Cậu mau cút đi cho tôi!” Lúc này cậu Bạch vần còn đang cãi nhau với Dương Tư Khôn.

“Cậu kêu tôi cút cũng được!” Dương Tư Khôn lớn tiếng hét lên rồi nói: “Nhưng sư phụ cậu vừa nói rồi, tiền thuốc nên trả cho tôi, một đồng cũng không được thiếu, bây giờ, mang tiền ra đây mau!”

“Như cậu mà còn dám ở lại đây đòi tiền ư?”

Cậu Bạch tức giận nói: “Vừa nãy cậu mắng SƯ phụ tỏi, tôi không tính số với cậu đã là quá tốt rồi, cậu vẩn còn mặt mũi đòi tiền sao?”

“Thôi đi!” Lúc này Tôn Kình Tùng đi lên phía trước, nói với cậu Bạch: “Con cứ đồng ý với cậu ta đi, con đã hứa trả cậu ta bao nhiêu tiền vậy?”

“Con nói nếu cậu ta trị hết bệnh cho sư phụ thì sẽ trả cậu ta 300.000.000!” Cậu Bạch nói với Tôn

Kình Tùng.

“Được!” Tôn Kình Tùng gật đầu, lấy trong túi ra một tấm sác, sau khi ghi lẻn đó số 300.000.000 thì đưa cho Dương Tư Khôn rồi nói: “Đây là

300.000.000, cậu có thế đi được chưa?”

Hai mắt của Dương Tư Khôn đột nhiên sáng lên, vội vàng giật lấy tấm séc 300.000.000, giống như sợ Tôn Kình Tùng nuốt lời, sẽ đột ngột không cho anh ta tiền nữa.

Lấy tấm séc bỏ vào túi, lúc rời đi Dương Tư Khôn còn đưa mắt liếc nhìn cậu Bạch và Giang Dĩ Minh rồi nói: “Hai người các người nhớ cho rõ, người như tôi đây, ghét nhất là ai xem thường y thuật của mình, sau này cho dù các người có cầu xin tôi đến khám bệnh, tôi cũng sẽ không đến!”

Nói xong Dương Tư Khôn bỏ đi với khuôn mặt nhăn như da bò.

Tôn Kình Tùng cười tức giận: “Cậu nói xem, loại người này không thể xem bệnh cho người khác, còn không biết xấu hố mà đòi tiền, lúc bỏ đi còn nói mấy lời như vậy, tôi thật không biết, cái tính kiêu ngạo của cậu ta rốt cuộc là học từ đâu mà ra.”

Giang Dĩ Minh cũng cười, quả thực hành vi này của Dương Tư Khôn đế cho người khác thấy, đúng quả thật mất mặt.

“Đúng rồi.” Đột nhiên Giang Dĩ Minh nói với Tôn Kình Tùng: “Thầy Tỏn, trước đây Dương Tư Khôn nói ông bị viêm dạ dày mãn tính, chuyện này là thật, đơn thuốc mà cậu ta đưa cho ông, ông cứ dựa theo đó mà lấy thuốc, cứ dưỡng từ từ sẽ khỏi bệnh thôi.”

“Được!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK