Mục lục
Đỉnh Cấp Thần Y Ở Rể - Giang Dĩ Minh (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên đường đi anh còn gọi điện cho Trương Mạnh Khôi, tên nhóc Trương Mạnh Khôi này đi làm vào buổi tối, ban ngày thì ngủ, nhưng sau khi Giang Dĩ Minh gọi điện đến anh ta vẫn chạy tới quán bar đợi Giang Dĩ Minh đến.

“Anh Dĩ Minh.” Nhìn thấy Giang Dĩ Minh, Trương Mạnh Khôi cung kính tiến lên chào hỏi, lập tức đưa lên một điếu thuốc.

Giang Dĩ Minh nhận lấy điếu thuốc, Trương Mạnh Khôi lập tức cung kính châm lửa đốt cho Giang Dĩ Minh.

Giang Dĩ Minh hít một hơi thuốc rồi hỏi: “Người đâu? ở đâu?”

“ở tầng hầm.” Trương Mạnh Khôi nói: “Anh Dĩ Minh, em sẽ dẫn anh đến đó.”

“Đi thôi!”

Quán bar có một tầng hầm được thiết kế đặc biệt đế lưu trữ thứ không thường sử dụng trong quán bar, được gọi là nhà kho.

Giang Dĩ Minh và Trương Mạnh Khôi đi tới tầng hầm quán bar, lúc này nơi này có mười mấy tên côn đồ vây quanh một cái bàn, hút thuốc, đánh bài.

“Anh Khôi, anh Dĩ Minh!” Thấy Trương Mạnh Khôi và Giang Dĩ Minh đến, mười mấy tên côn đồ vội vàng đứng lên chào hỏi.

“Mấy người đó đâu?” Trương Mạnh Khôi hỏi.

“ở đây.” Một tên côn đồ trong số đó ném tàn thuốc trong tay, sau đó nháy mắt với mấy tên côn đồ bên cạnh, rất nhanh, có mấy tên côn đồ chạy sang một bên, sau đó kéo mấy người đàn ông trên người bị trói chặt ra.

Trong số đó có một người đàn ông mắt có sẹo, hình như là bị thứ gì đó làm bị bỏng.

“Anh Dĩ Minh, chính là ba người này.” Sau khi mấy người này bị kéo ra, Trương Mạnh Khôi nhìn về phía Giang Dĩ Minh cung kính nói.

“Được!” Giang Dĩ Minh gật đầu, trên mặt mang theo nụ cười khẽ, ngồi trên chiếc ghế mà lúc nãy tên côn đồ mang qua, hai chân vắt mảnh, vừa hút thuốc

vừa nhìn mấy tên nhóc lúc này đang bị trói chặt!

Ba người trước mắt này chính là người trên chiếc xe Volkswagen đêm qua vẫn luôn theo dõi mình và Thẩm Thanh Nga, hơn nữa còn có ý đồ làm gì đó mình và Thẩm Thanh Nga.

Lúc ấy mình bắn tàn thuốc vào trong mắt khiến bọn họ không có cách nào đuổi theo, nhưng với tính cách của Giang Dĩ Minh tuyệt đối không thể nào bỏ qua chuyện như vậy, trước khi chưa bắn tàn thuốc anh đã gửi wechat cho Trương Mạnh Khôi, bảo Trương Mạnh Khôi bắt mấy người này lại.

Giang Dĩ Minh nhìn ba người trước mắt, anh hút một hơi thuốc sau đó hỏi: “Là Lý An Nhiên bảo các người đến đúng không?”

Ba người họ nhìn Giang Dĩ Minh không nói gì.

“Miệng cứng chưa kìa!” Giang Dĩ Minh cười cười, nói: “Học người ta quay phim đánh chết cũng không mở miệng đúng không?”

Ba người họ vẫn không nói một câu

nào.

“Được, các người không nói vậy thì đừng trách tôi không khách sáo với các người!” Giang Dĩ Minh cười cười, nói.

“Anh Dĩ Minh, em còn chưa kéo khăn trên miệng bọn họ xuống!” Lúc này Trương Mạnh Khôi “có lòng tốt” nhắc nhở.

“Cút!” Giang Dĩ Minh tức giận trừng mắt nhìn Trương Mạnh Khôi nói: ‘Tôi không biết cậu chưa kéo khăn bọn họ xuống sao? Câm miệng, ở một bên nhìn là được!”

Nói xong, Giang Dĩ Minh lấy ngân châm ra từ trong túi, nhìn về phía ba người đó nói: “Không nói đúng không? Vậy được, nếu các người đã học người ta quay phim, vậy tôi cũng học theo một chút!”

Giang Dĩ Minh nói xong lập tức cắm ngân châm trên người ba người trước mắt.

Rất nhanh, thân thể ba người đó bắt đầu vặn vẹo kịch liệt, trên mặt gân xanh nổi lên, trên trán, trên mặt thấm đầy mồ hôi, có thể nhìn ra được lúc này bọn họ rất đau!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK