“Đợi đến lúc núi hoa sặc sỡ, nàng nở nụ cười trong khóm hoa…”
Tưới hoa xong, Thấm Thanh Nga đi tới một ao cá bên cạnh vườn hoa nhỏ, cô sắn quần dài lên, nhẹ nhàng ngồi trên băng ghế cạnh hồ cá, cầm một bao mồi câu, nhẹ nhàng cho bọn cá trong ao ăn, động tác không nhanh, một lần chỉ cho ăn một chút, thế nhưng lại khiến cho đám cá trong hồ nhảy nhót reo hò, không ngừng tranh đoạt.
Giang Dĩ Minh đi lẽn phía trước rồi đưa tay ra, nhẹ nhàng ôm lấy chiếc eo thon nhỏ của Thấm Thanh Nga từ phía sau.
Thẩm Thanh Nga biết người đến là Giang Dĩ Minh, hơn nữa ấn tượng của cô với Giang Dĩ Minh cũng đã thay đối, tình cảm của cô và Giang Dĩ Minh cũng dường như ngày càng đậm sâu, thế nhưng động tác thân mật như vậy vẫn là lần đầu tiên, tuy rằng Thẩm Thanh Nga không từ chối, nhưng cơ thể vẫn khẽ run rẩy và căng thẳng, trông có vẻ hơi mất tư nhiên._________________________________________
Đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc thân mật với một người đàn ông.
“Dĩ Minh…” Đôi môi Thấm Thanh Nga khẽ hé, nhẹ nhàng gọi Giang Dĩ Minh một tiếng.
“Suỵt.” Giang Dĩ Minh suỵt một tiếng nói: “Đừng nói chuyện, đế anh cảm nhận cảm giác này thật kỹ một chút…”
Cảm nhận cơ thế mềm mại của Thấm Thanh Nga, cám nhận làn da trắng mịn của Thấm Thanh Nga, cảm nhận mùi hương thoang thoảng trên người Thẩm Thanh Nga, trong lúc nhất thời, Giang Dĩ Minh say sưa trong đó rồi nhắm mắt lại, cái cảm giác này thật sự vô cùng tốt, anh rất hy vọng thời gian có thế trôi chậm một chút, thậm chí còn muốn nó ngừng lại ngay lúc này.
Anh đã từng là tiên tôn, cả đời tuy rằng cũng có được mấy người phụ nữ, thế nhưng anh đều tập trung vào việc tu luyện nhiều hơn, tình yêu nam nữ, anh cũng chưa từng chuyên tâm vào nó nhiều.
Mà lần này lúc tiếp xúc từng chút một với Thẩm Thanh Nga, từng chút một tới gần. Bắt đầu từ lúc xa cách cho đến hiện tại, hai người ôm nhau giống như người yêu.
Cảm giác yêu đương này trước đây Giang Dĩ Minh chưa từng có, có lẽ đây chính là chân lý tình
yẻu nhỉ?
Đúng!
ít ra điều này khiến cho Giang Dĩ Minh thật sự trải nghiệm được chân lý tình yêu.
Tình yêu cũng không phải thật sự cần hai người ngủ chung rồi hôn nhau.
Cứ giống như anh và Thẩm Thanh Nga đó, nằm tay nhau, ôm nhau thì đã cảm thấy vô cùng hạnh phúc và thỏa mãn rồi, đây chính là tình yêu chân chính.
Nhìn thấy một người đàn ông hay một người phụ nữ thì đã muốn quan hệ với đối phương, đó không phải là tình yêu, đó chỉ là nhu cầu sinh lý mà thôi.
“Dĩ Minh…” Thẩm Thanh Nga lần nữa khẽ gọi Giang Dĩ Minh một tiếng.
“ừm.” Giang Dĩ Minh trả lời một tiếng.
“Gần đây anh thay đối rồi, khiến em vô cùng hài lòng.” Thẩm Thanh Nga khẽ nói, lúc này cơ thể cô đã không còn căng thẳng nữa, giọng nói trông có vẻ cũng bình tĩnh, hiến nhiên cô cũng đã tiếp nhận động tác thân mật của Giang Dĩ Minh với mình.
Cõ thật sự vỏ cùng hài lòng và vui mừng với sự thay đối gần đây của Giang Dĩ Minh.
Từ lúc kết hôn với Giang Dĩ Minh, Giang Dĩ Minh ở nhà giống như một tên vô dụng, lúc nào hay chuyện gì cũng không thể làm tốt, thậm chí lúc họp mặt gia đình, bị nhiều người chẽ cười như vậy, anh cũng chí cúi đầu không nói lời nào, rất nhiều lúc đều là người phụ nữ của anh đứng ra ra mặt giúp anh.
Mà bảy giờ Giang Dĩ Minh đã khác với lúc trước rồi, không chỉ bắt đầu dần dần có tiền đồ, thậm chí còn biết bảo vệ cô.
Hôm qua cô bị tên côn đồ đùa giỡn, hôm nay còn suýt chút nữa bị ông nội đuổi ra khỏi nhà họ Thẩm.
Hai chuyện này đều là Giang Dĩ Minh đứng trước mặt thay cô chặn lại tất cả chuyện xấu có thế xảy ra trên người cỏ.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK