“Mẹ kiếp, Tiết Văn Bình, anh không phải thật sự mắc bệnh giang mai đấy chứ? Anh vừa bắt tay với tôi xong. Không được, tôi phải rửa tay!” Lúc này, một tên con ông cháu cha đột nhiên đứng lên, chạy về phía phòng vệ sinh.
“Hình như tôi cũng bắt tay với anh, tôi cũng phải đi rửa tay!”
“Tôi cũng đi!”
“Tôi nói này, Tiết Văn Bình. Anh cũng là người có máu mặt, lần sau ra ngoài chơi cần phải chú ý hơn. Nếu mắc phải loại bệnh này, tôi thực sự gấp gáp thay cho anh!”
“Chẳng trách vừa rồi rủ anh buổi tối đi chơi mật ngọt, anh lại không chịu đi. Hoá ra là bị loại bệnh này!”
“Hahaha…”
Thật ra, mối quan hệ giữa kẻ con ông cháu cha này không tốt. Dù sao mọi người cũng đều sống ở thành phố Nam Hoàng, chắc chắn sẽ xảy ra xung đột về lợi ích, thỉnh thoảng tụ tập với nhau cũng chỉ vì thể diện. Vậy nên Tiết Văn Bình xảy
ra chuyện đáng xấu hổ như thế này, bọn họ chắc chắn sẽ hùa nhau bỡn cợt anh ta.
Tiết Văn Bình hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.
Bị nhiễm giang mai còn mất mặt hơn là bị thận hư.
Anh ta hung hăng trừng mắt nhìn Giang Dĩ Minh, tức giận nói: “Giang Dĩ Minh, khốn kiếp. Anh chờ đấy, ông đây sẽ chơi chết anh!”
Tiết Văn Bình uy hiếp Giang Dĩ Minh, sau đó nhanh chóng chạy về phía phòng vệ sinh.
Thẩm Thanh Nga nhìn Giang Dĩ Minh đầy ẩn ý, sau đó giơ ngón tay cái lên với Giang Dĩ Minh. Giang Dĩ Minh cười cười.
Nhẫn nhịn?
Làm sao có thể nhẫn nhịn được?
Dám đọ sức với ông đây, ông đây nhất định sẽ cho anh biết thế nào là lễ độ!
Không biết Tiết Văn Bình chạy vào phòng vệ sinh nói chuyện gì với đám con ông cháu cha đang rửa tay trong đó. Dù sao khi bọn họ đi ra thì có vẻ đã không còn quá ghét bỏ Tiết Văn Bình nữa!
Mà Tiết Văn Bình cũng không tiếp tục tranh giành chỗ ngồi với Giang Dĩ Minh nữa. Anh ta nói với người phục vụ, yêu cầu người phục vụ
Lấy thêm một cái ghế khác.
Lên món, khai tiệc!
“Nào, uống đi!” Đồ ăn vừa được dọn lên, Tiết Văn Bình đứng dậy, nói: “Thật ra, chúng ta đã gặp nhau vài lần, cũng đã quen thuộc với nhau cả rồi, đúng không? Hôm nay vừa hay có một người bạn mới gia nhập, chúng ta có nên uống cùng nhau một ly không?”
Đó không phải là Giang Dĩ Minh sao?
“Đúng, đúng, đúng. Nên uống rượu với người bạn mới một ly!”
Ngay lập tức có người hùa theo!
Mà những người này đều là những người trước đó chạy đến nhà vệ sinh rửa tay, nhưng khi trờ lại, bọn họ lại giống như không có việc gì.
Giang Dĩ Minh trong nháy mắt lập tức hiếu ra. Tiết Văn Bình vào phòng vệ sinh là để bàn bac với bon ho làm thế
nào để lật đổ được anh.
Nghiêm túc mà nói, những người này đang nghĩ cách lật đổ anh, đây chính là tìm đường chết!
Bản thân có linh khí trên người thì rượu có được tính là gì cơ chứ? Uống vào giống hệt như uống nước, rượu còn chưa kịp đến dạ dày đã bị linh khí bốc hơi hết.
Uống xong chầu rượu này, có ra ngoài lái xe thì cũng sẽ không bị phát hiện ra uống rượu lái xe!
Có điều, chỉ uống rượu một cách đơn thuần thế này thì chẳng phải quá nhàm chán sao? Những người này, đặc biệt là Tiết Văn Bình đang vắt óc lên muốn làm cho anh say khướt. Nếu anh không làm bọn họ say lại, vậy thì chẳng phải quá dễ dãi với bọn họ rồi?