Mục lục
Đỉnh Cấp Thần Y Ở Rể - Giang Dĩ Minh (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chí là dáng vẻ ngượng ngùng đến đỏ tai của Thẩm Thanh Nga, thật sự rất đẹp.

Hai tay anh vuốt ve làn da trắng mịn mà của Thẩm Thanh Nga, cảm nhận nhiệt độ ấm áp trên cơ thế cỏ.

Cho dù đây không phải lần đầu tiên, nhưng Giang Dĩ Minh lại cảm thấy có một ngọn lửa đang bùng cháy trong cơ thế mình, nói thật, từ trước đến nay, Thấm Thanh Nga là người đẹp không góc chết đầu tiên mà Giang Dĩ Minh gặp được.

Toàn thân từ trên xuống dưới, thân hình cao ráo cân đối, không có chút khuyết điểm nào, bao gồm cả làn da, mái tóc, đều hoàn toàn hoàn mỹ. Mà cô, lại là một người phụ nữ mạnh mẽ, lại có năng lực đặc biệt, có thế nói, bất luận xét à phương diện nào thì Thẩm Thanh Nga cũng hoàn hảo.

Mãi cho tới lúc này, Giang Dĩ Minh mới biết lần này hồi sinh, là một chuyện vô cùng may mằn.

Trong lúc được xoa bóp, Thấm Thanh Nga đã từ từ ngủ thiếp đi, mà Giang Dĩ Minh thu lại tay, đắp chân bông lên người Thẩm Thanh Nga, rồi nhẹ nhàng hôn lên gương mặt xinh đẹp của Thấm Thanh Nga, sau đó lại bắt đầu ngủ dưới sàn nhà.

Anh biết cho dù đêm nay bản thân có nằm trên chiếc giường kia và ngủ cùng Thẩm Thanh Nga, cho dù bản thân cứ thế tiến tới, xảy ra việc quan hệ với Thẩm Thanh Nga, thì Thẩm Thanh Nga cũng sẽ không làm gì mình. Nhưng Giang Dĩ Minh không thế

làm như vậy.

Thứ nhất, anh cảm thấy anh nên tôn trọng Thẩm Thanh Nga.

Thứ hai, anh cũng thích quá trình này, quá trình từng chút từng chút một có được trái tim của Thấm Thanh Nga, từng chút từng chút một khiến Thấm Thanh Nga toàn tâm toàn ý chấp nhận anh, anh cảm thấy đây mới là điều đáng làm nhất.

Khi tỉnh dậy, sáng ngày hôm sau, sau khi Giang Dĩ Minh đã làm xong bữa sáng, anh lái xe đưa Thẩm Thanh Nga đến công ty làm việc.

Sau khi xong việc, Giang Dĩ Minh lái xe đến chỗ của Trương Mạnh Khôi.

“Anh Dĩ Minh!” Nhìn thấy Giang Dĩ Minh đến, Trương Mạnh Khôi đến chào hỏi.

“Mấy thứ mà tôi kêu cậu mua, cậu đã mua chưa?” Giang Dĩ Minh hỏi.

“Đều mua hết rồi, tất cả đều đang được cất giữ dưới tầng hầm.” Trương Mạnh Khôi nói.

“Vậy được, chúng ta cùng đi xuống tầng hầm, mở hết mấy viên đá đó ra đi.” Giang Dĩ Minh nói.

“Cái đó…” Trương Mạnh Khôi do dự một hồi rồi

nói: “Anh Dĩ Minh, hay là anh tự đi xem đi, một lát nữa tôi sẽ xuống tìm anh.”

“Sao vậy?” Giang Dĩ Minh sững sờ, nhìn dáng vẻ do dự của Trương Mạnh Khôi, hoài nghi hỏi.

Tên nhóc Trương Mạnh Khôi lúc ở trước mặt thì nói mấy lời lẽ cung kính VỚI mình, nhưng cũng không VÌ thế mà ngại chần chừ do dự với mình.

“Anh Dĩ Minh…” Trương Mạnh Khôi cười khố nói: “Vốn dĩ tôi không muốn nói cho anh biết, nhưng… Thôi bỏ đi, tôi nói với anh vậy, chẳng phải vì gần đây việc kinh doanh của quán bar rất tốt sao, nên khách đến bên này cũng nhiều, tuy nhiên cứ như vậy thì làm mất lòng nhiều người.”

“Tôi hiểu rồi.” Nghe thấy lời này của Trương Mạnh Khôi, lúc này Giang Dĩ Minh đã hiếu, anh nói: “Có phải ông chủ của mấy quán bar khác thấy việc kinh doanh của cậu tốt nên ghen tị rồi có đúng không?”

Trên phố này chỉ có một quán bar của Trương Mạnh Khôi, người hoa làm ăn buôn bán, thích tụ tập trên phố này, cho nên trên phố này hầu như chỉ có ba quán bar, mà quán bar của Trương Mạnh Khôi lại nhỏ nhất, cho nên cũng chính vì nguyên nhân này, hai quan bar kia vào trước đó vẩn kinh doanh rất tốt, nhưng lại kinh doanh không tốt bằng quán bar của Trương Mạnh Khôi.

Mà bây giờ quán bar của Trương Mạnh Khôi kinh doanh ngày càng tốt, doanh thu mỗi ngày cũng nhiều hơn trước đây rất nhiều. Mà người đến quán bar, thật ra cũng chỉ có mấy người như vậy, đến bên này tìm Trương Mạnh Khôi, cho nên việc kinh doanh của hai nhà kia chắc chắn bị giảm sút.

“Đúng vậy!” Trương Mạnh Khôi gật đầu nói: “Bọn họ sớm đã gọi điện thoại cho tôi, nói hoặc là tôi bán quán barvới giá 3.000.000.000, hoặc là họ sẽ gọi người đến kiếm tra quán bar của chúng ta, khiến cho quán bar của chúng ta phải đóng cửa!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK