Mục lục
Đỉnh Cấp Thần Y Ở Rể - Giang Dĩ Minh (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đợi đã!” Lúc này đột nhiên cậu Bạch vươn tay ra ngăn cản Giang Dĩ Minh.

Cậu ta đưa ánh mắt nhìn về phía Tôn Kình Tùng nói: “Sư phụ, sao thầy có thể tùy tiện tin tưởng một người vậy chứ? Chứng bệnh Alzheimer chính là vấn đề nan giải mà toàn cầu đều không thế khắc phục, hơn nữa Giang Dĩ Minh này còn là một bác sĩ Đông

y…”

“Con đừng xem thường Đông y, Đông y là kho báu của nước Trung Mỹ chúng ta, chúng ta là người Trung Mỹ…” Đúng lúc này Tôn Kình Tùng giận dữ mắng cậu Bạch, nói.

“Sư phụ, con không có ý xem thường Đông y!” Cậu Bạch vội vàng nói: “Con chỉ nói Giang Dĩ Minh là một bác sĩ Đông y, mọi người đều biết phàm là bác sĩ Đông y có chút năng lực, ai mà không phải là người lớn tuổi chứ? Không năm sáu mươi tuổi đều không dám nói trình độ của mình trong Đỏng y sâu bao nhiêu, thầy xem Giang Dĩ Minh này còn trẻ như vậy…”

“Huống hồ xưa giờ đều là bệnh nhân đi cầu xin bác sĩ, đâu có bác sĩ nào chủ động đến cầu xin

bệnh nhân chứ?’

“Điều này…” Bị cậu Bạch nhắc nhờ như vậy, lập tức Tôn Kình Tùng cũng có chút hoài nghi.

Quả thật Đông y rất lợi hại, nhưng Đông y lợi hại chỉ có những người lớn tuổi mới lợi hại, dù sao Đông y không phải một sớm một chiều là có thế học được mà cần dựa vào thời gian, tích lũy từng chút từng chút, thực hành từng chút từng chút, như vậy mới có thể từ từ hiếu được Đông y, hiểu rõ Đông

y!

“Sư phụ!” Lúc này cậu Bạch tiến lên nói: “Thầy mắc chứng bệnh Alzheimer, sau này không thể chạm vào điêu khắc, làm học trò con cũng luôn cảm thấy bi thương và tiếc nuối cho thầy, lần này mời thầy đến thành phố Nam Hoàng, trên thực tế, con đã tìm cho thầy một nhà Đông y ở bên này, con đã mời ông ấy đến xem cho thầy một chút.”

“Nhà Đông y?” Tôn Kình Tùng ngây ra, nói: “Thầy có nghe nói ở thành phố Nam Hoàng này quả thật có một nhà Đông y, tên là Dương, Dương gì nhỉ?”

“Dương Tư Khôn!” Cậu Bạch nói: “Sư phụ, người con mời đến cho thầy chính là Dương Tư Khôn này.”

“Đúng đúng đúng, là Dương Tư Khôn!’ Tôn Kình Tùng lập tức nhớ ra, nói: “Nghe nói, Dương Tư Khôn

bọn họ chính là tổ truyền y thuật Đông y, hơn nữa tổ tiên còn xuất hiện một ngự y từng xem bệnh cho Hoàng đế Quang Tự!”

“Đúng vậy!” Cậu Bạch gật đầu, nói: “Vừa rồi ông Dương đã gửi zalo cho con, hiện đang trên đường đến đây, có lẽ vài phút nữa là tới.”

Giang Dĩ Minh nghe vậy cười lên, Dương Tư Khôn, không phải là bác sĩ Đông y sáng nay gặp được ở nhà La Thành sao?

Không ngờ danh tiếng của ông ta ờ bên ngoài lớn như vậy.

Đang nói lời này, lúc này cửa văn phòng lập tức xuất hiện một người.

Giang Dĩ Minh quay đầu nhìn lại, đó chẳng phải là bác sĩ Dương buổi sáng đã nhìn thấy ở nhà La Thành sao?

“Sao cậu cũng ở đây?” Sau khỉ nhìn thấy Giang Dĩ Minh, sắc mặt bác sĩ Dương trở nên cực kỳ khó coi, sáng sớm hôm nay ở trong nhà La Thành, Giang Dĩ Minh giả thần giả quỷ chữa khỏi cho La Thành, điều này khiến ông ta cảm thấy bản thân rất mất mặt, dù sao thì ông ta chính là thần y nối danh ở vùng này, mọi người nhìn thấy ông ta đều rất tôn kính, mà ông ta cũng rất hưởng thụ cảm giác này, nhưng thật sự không ngờ hôm nay lại thua một

thằng nhóc ở trong nhà La Thành!

Điều này khiến ông ta cảm thấy rất xấu hố!

Không ngờ giây phút này, đến nơi này lại gặp được anh!

Trong nháy mắt, nội tâm Dương Tư Khôn hiện ra dự cảm không tốt!

Cảm giác dường như bản thản lại sắp mất mặt!

“Bác sĩ Dương, ông biết anh ta sao?” Nghe Dương Tư Khôn và Giang Dĩ Minh nói chuyện, cậu Bạch có chút bất ngờ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK