Mục lục
Đỉnh Cấp Thần Y Ở Rể - Giang Dĩ Minh (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Được rồi!” Thẩm Mai An gật đầu nói: “Chỉ cần em có được phỉ thúy này, em có thể bù đắp tất cả sô’ tiền em đã lỗ trước đó!”

“Haha bà xã, hiện tại tâm trạng của em đã rất

tốt đúng không? Nghe nói trong thành phô’ gần đây có một khách sạn Chủ Đề mới mớ, nếu không, chúng ta hãy…” Trần Nhậm híp mắt nói với Thấm Mai An.

“Giữa ban ngày…”

“Ban ngày thì mới có tưtưởng.”Trân Nhậm cười nói, một tay duỗi thẳng về phía eo Thẩm Mai An, nhẹ nhàng gãi nhẹ eo của Thẩm Mai An.

Trần Nhậm vốn là một bác sĩ, ở cùng Thẩm Thanh Thanh đã lâu, anh đương nhiên biết bộ phận nhạy cảm của Thẩm Thanh Thanh là ở eo, mỗi lần muốn làm chuyện xấu, anh chỉ cần gãi nhẹ phần eo của Thẩm Thanh Thanh, cô ta sẽ chùng xuống ngay lập tức.

Thân thể cảu Thấm Mai An vặn vẹo một chút, mặt lập tức đỏ lên, cúi đầu xuống: “Đi thôi, mấy ngày trước tới thân mật cũng làm em chết ngạt!”

Cả hai nhanh chóng điều khiển xe về phía khách sạn Chủ Đề.

Giang Dĩ Minh quả thực đã về nhà.

Phỉ thúy không lớn, nhưng là đủ để bô’ trí một Tụ Linh Trận nhỏ, cho nên anh nóng lòng muốn về nhà bố trí.

Tu luyện là quan trọng nhất, Giang Tiếu Bắc nhất định phải tranh thủ thời gian!

Từ hiện trường đổ thạch đi về đến biệt thự mất khoảng một tiếng rưỡi, lúc này mới vừa vào giờ cao điếm, cho nên xe chật kín, cũng phải mất gần hai tiếng đồng hồ mới có thể đến chô cách biệt thự không xa.

Có một con đường nhỏ dẫn vào biệt thự, chỉ có hai làn xe, bọn nữa còn xây trên núi, căn bản không có người đi đường và nhà ở!

Khi Giang Dĩ Minh điều khiển xe đến một khúc cua, một chiếc xe tải bị hỏng dừng ở giữa đường!

Điều mà Giang Dĩ Minh không ngờ tới là chiếc xe tải bị hỏng này thực sự khiến anh rất quen thuộc, bởi vì đây chính là chiếc xe mà sáng nay anh lên núi cứu Lục Mỹ Lan và chở Lục Mỹ Lan trở về!

Điều khiến Giang Dĩ Minh càng thêm quen thuộc là khi chiếc xe của anh dừng lạl bên cạnh chiếc xe tải bị hỏng này, những tên côn đồ đã bị anh đánh bất tỉnh lúc sáng đang phì phèo điếu thuốc, trên tay cầm dao bầu và ống tuýp, đi từ xe tải đu xuống, nghênh ngang đi đến bên cạnh xe của Giang Dĩ Minh, chỉ vào Giang Dĩ Minh trong xe rồi lớn tiếng quát.

“Xuống xe!”

“Nhanh lên, đi ra đây, nếu không các anh đây sẽ tiếp đập nát xe của anh!”

Lúc nhìn thấy mấy tên côn đồ đó, Giang Dĩ Minh móc thuốc lá từ trong túi áo ra, sau khi châm đỏ thì đi xuống xe.

“Sao, mấy người, buổi sáng vẫn chưa ăn đánh đủ u?”

“Buổi sáng…” Cái tên côn đồ cầm đầu đó vừa chuẩn bị hét lên với Giang Dĩ Minh, nhưng khi nhìn thấy người từ trên xe xuống là Giang Dĩ Minh, cả khuôn mặt hắn ta bỗng nhiên sững sờ. vẻ mặt vô cùng ngạo mạn trong giây lát trở nên cung kính:

“Đại, đại ca, sao, sao lại là anh?”

Câu nói này của tên côn đồ ngược lại làm cho Giang Dĩ Minh bối rối: “Mấy người, không phải là đến tìm tôi báo thù ư?”

Vốn đĩ Giang Dĩ Minh tướng rằng sáng hôm nay mình đã cho mấy tên côn đồ này một trận, mấy tên côn đồ này ghi hận trong lòng cho nên mới cố ý đến đây đế tìm mình trả thù.

“Không phải, không phải…” Tên cầm đầu của đám côn đồ đó ra sức lắc đầu nói: “Đại ca, bọn em nào dám tìm anh trả thù chứ, là có tên ngu ngốc trong tay anh có một miếng phỉ thúy, cho nên bảo bọn em đến đây cướp miếng phỉ thúy đó về… Đại ca, nếu biết là anh, cho dù có đánh chết bọn em cũng không dám đến!”

Phần lớn đám côn đồ này đều là những kẻ mềm nắn rắn buông, mặc dù Gianh Dĩ Minh chỉ có một mình, nhưng sáng nay dường như không tốn sức lực đã xử đẹp mấy tên côn đồ đó, xem như là triệt để chỉnh đốn bọn họ ngoan ngoãn nghe theo rồi, bọn chúng đâu dám tới làm phiền Giang Dĩ Minh chứ?

“Ồ, thì ra là vậy…” Giang Dĩ Minh gật đầu tỏ vẻ hiểu ra, dây dưa một hồi, thì ra mấy tên côn đồ này là do Trần Nhậm và Thẩm Mai An gọi tới!

“Đại ca, nếu là anh, vậy chuyện này cứ thôi đi, bọn em còn có việc, vậy nên bọn em đi trước nhé!” Tên cầm đầu của đám côn đồ vẫy tay với Giang Dĩ Minh, sau đó thì chuẩn bị đi về phía chiếc xe van tồi tàn.

“Chờ một chút…” Giang Dĩ Minh hét to, rồi nói tiếp: “Các cậu nói xem, người ta đã bảo các cậu đến cướp đồ của tôi rồi, nếu như tôi cứ để mặc cho các cậu đi như thế, vậy có phải có vẻ tôi dê chơi không?”

Khi nghe thấy Giang Dĩ Minh nói câu này, sắc mặt của tên cầm đầu của bọn côn đồ sụp đổ ngay lập tức, nói: “Đại ca, cầu xin anh, đừng đánh bọn em nữa, bản lĩnh của anh mạnh quá, đám người bọn em thật sự không thế chịu nối đâu!”

“Ai nói là tôi muốn đánh các cậu?” Gianh Dĩ Minh nhìn thấy dáng vẻ sợ sệt của bọn họ, bỗng

nhiên không nhịn được thấy hơi buồn cười, anh nói: “Tôi chỉ muốn mấy cậu, quay về trò chuyện vui vẻ một chút với cái người đã thuê cậu…”

“Trò chuyện một chút?”

Tên cầm đầu của đám côn đồ hơi nghiêng đầu, sau một lúc, bỗng nhiên hiểu ra: “ồ, hiểu rồi, hiểu rồi, đại ca, em hiểu rồi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK