“Tôi đưa Dĩ Minh đến đây. Mọi người đế Dĩ Minh xem thử xem. Biết đâu cậu ấy lại có cách giải quyết.” Hồ Khải Tuấn chỉ vào Giang Dĩ Minh và nói với La Thủy Nguyên.
Nhìn thấy Giang Dĩ Minh, La Thủy Nguyên cau mày.
Vừa định lên tiếng thì bác sĩ đang châm cứu cho La Thành nhíu mày nói: “Đây là ý gì? Không phải tôi còn ở đây chữa bệnh cứu người sao? Lúc này lại tìm bác sĩ qua đây làm gì? Đây là đang xem thường y thuật của tôi đúng không? Nếu đã xem thường thì sao còn gọi tôi đến làm gì?”
Thấy bác sĩ tức giận, La Thủy Nguyên vội vàng nói: “Bác sĩ Dương, bác sĩ Dương, đừng nóng giận, anh có thể xem trước cho đứa nhỏ được không.”
Nói xong, La Thủy Nguyên nhìn Hồ Khải Tuấn, hỏi: “Là thầy gọi Giang Dĩ Minh qua đây khám bệnh cho La Thành sao?”
“Đúng vậy” Hồ Khải Tuấn gật đầu nói.
“Thầy giáo, tôi không có ý gì khác.” La Thủy Nguyên xua tay nói: “Tôi quen biết Giang Dĩ Minh hơn một năm nhưng không hề biết cậu ta có biết y thuật?”
“Cái gì? Để Giang Dĩ Minh khám bệnh cho La Thành nhà chúng ta?”
Lúc này, Tôn Hiểu Yến bưng trà đi vào, đột nhiên hét lớn: “Không được, không được, Giang Dĩ Minh là cái đồ vô tích sự, cái gì cũng không biết làm, ăn cũng không xong thì làm sao có thể khám bệnh. Để cậu ta khám bệnh cho La Thành nhà chúng ta, vậy chẳng phải là
để cậu ta hủy hoại La Thành nhà chúng tôi sao. Không được, không được, tuyệt đối không được. Đây không phải rõ ràng là đang gây rối sao?”
Vừa vào cửa, Tôn Hiểu Yến đã nói Giang Dĩ Minh. Hồ Khải Tuấn có chút tức giận, hiện tại vẫn còn nói như vậy, làm sao có thể không làm cho Hồ Khải Tuấn tức giận cho được!
La Thành chỉ là một học trò mới nhận ông ấy làm thầy được có mấy ngày. Bây giờ anh ta bị bệnh, ông ấy có lòng tốt qua thăm, còn mang bác sĩ đến, cuối cùng lại bị người ta nói là gây rối. Cho dù là ai đi chăng nữa thì cũng không thế thoải mái cho được.
“Thầy giáo, tôi không phải đang nói thầy!” Tôn Hiếu Yến đột nhiên nhận ra mình nói sai, vội vàng xin lỗi: “Thầy giáo, tôi biết thầy có lòng tốt, chúng tôi rất cảm kích. Nhưng đầu tiên, tên Giang Dĩ Minh này hoàn toàn không hiếu y thuật. Chúng tôi quen biết nhau đã lâu nhưng chưa từng nghe nói cậu ta biết y thuật. Thứ hai, cậu ta có thù với gia đình chúng tôi. Nếu đế cậu ta chữa trị, cậu ta nhất định sẽ chữa hỏng con trai của chúng tôi mất.”
“Cậu ấy không hiểu y thuật?” Hồ Khải Tuấn tức giận nói: “Ba vợ tôi bị tai nạn xe hơi, các bác sĩ đều cho rằng ba vợ tôi không thể cứu được nữa. Nhưng sau khi được Dĩ Minh châm cứu, ba vợ tôi đã qua khỏi cơn nguy kịch. Bác sĩ nói rằng ba vợ tôi bị thương ở cổ họng, cả đời này ông ấy sẽ không thể ca hát được nữa. Cũng là nhờ có Dĩ Minh châm cứu, dây thanh âm của ba vợ tôi đã hồi phục lại hoàn toàn. Vậy mà anh chị lại nói cậu
ấy không hiểu gì về y thuật?”
“Được rồi, xem ra hôm nay là tôi đã lo bò trắng răng rồi. Dĩ Minh, đi thôi!” Hồ Khải Tuấn thật sự rất tức giận, ông ấy đứng dậy, định cùng Giang Dĩ Minh rời khỏi.
Đúng vào lúc này, bác sĩ kia đột nhiên chế nhạo.
“Nói khoác. Anh cứ nói khoác nữa đi!” Bác sĩ đông y tức giận nói: “Bác sĩ đã phán đoán không có cách nào cứu người vậy mà mấy cây kim bạc lại có thế khiến người ta thoát khỏi nguy hiểm? Tôi hành nghề đông y mấy chục năm, cũng chưa từng nghe nói qua có chuyện như vậy. Nếu muốn nói khoác thì cũng phải thiết thực một chút? Sao anh không nói cậu ta có thể làm cho một người chết đi sống lại đi cho rồi?”
Tuy lời nói của bác sĩ đông y nghe có vẻ khó nghe nhưng lời nói tuy thô mà thật, ít nhất La Thủy Nguyên và Tôn Hiểu Yến nghe xong đều cảm thấy rất đúng.
Đừng nói đến chuyện Giang Dĩ Minh có hiểu y thuật hay không, cho dù thực sự hiểu thì cũng không thể lợi hại được như vậy.
Châm một vài cái kim bạc có thể cứu sống một người thoát khỏi nguy hiểm, điều này sao có thể chứ? Cho dù là phim ảnh cũng không dám đóng ra loại sự việc khó tin như vậy.
Cũng may là chính Hồ Khải Tuấn đưa Giang Dĩ Minh tới, cũng may vừa nãy Hồ Khải Tuấn là người nói ra lời này, nếu đổi lại là người khác thì đã bị Tôn Hiểu Yến đuổi ra ngoài từ lâu rồi!
“Anh không biết, vậy điều đó chỉ càng chứng tỏ y thuật của anh không đủ cao mà thôi!” Hồ Khải Tuấn tức giận nói với bác sĩ: “Tôi đang nói khoác? Ba vợ tôi hiện vẫn đang nằm trong bệnh viện. Anh có thể đến bệnh viện ngay bây giờ, hỏi bất kỳ một bác sĩ nào ở đó xem có phải có chuyện như vậy không!”
“Y thuật của tôi không đủ cao?” Bác sĩ đông y đột nhiên cau mày nói: “Được rồi, y thuật của tôi thật sự không cao.