Tiểu Thất không nói gì, cô đả kích anh vì muốn tốt cho anh, biết không! Còn đỡ hơn cho anh một hy vọng không đích tới, để anh cứ chờ đợi trong đau khổ.
Nếu như Lục Sâm trở về, cục diện này nên làm sao?!
Đường Dạ bị đả kích đến chịu không nỏi, vùng đứng dậy từ ghế sofa, “Không được, hôm nay anh bị đả kích nghiêm trọng, anh phải về nhà nạp máu, hôm khác lại đến chiến đấu tiếp!”
Tiểu Thất, “...”
Cô nói cả nửa ngày, người đàn ông này còn đến sao?
Tiểu Thất thật sự muốn phát điên,
“Đường Dạ!”
“Được rồi được rồi, em đừng nói nữa, giờ thứ em muốn nói chả phải thứ anh muốn nghe, nên em đừng nói nữa, Ài... anh đi. Nhưng anh không bỏ cuộc thế đâu, đợi anh nạp đầy máu anh lại đến!”
Nói xong, Đường Dạ đứng lên, chạy đến trước mặt Tư Tư và Tiêu Niên, chào hai đứa nhóc rồi ra về.
“Niên Niên, Tư Tư, chú phải về rồi ố.”
Lục Tư Tư nghiêng đầu nhìn, “Chú không ở lại ăn cơm sao?”
Anh ngược lại rất muốn ở lại.
Nhưng...
Quay đầu nhìn thấy sắc mặt chả thiện ý tí nào của Tiểu Thất, anh thở dài, xoa đầu con tiểu a đầu, “Thôi, chú vẫn là nên về nhà, hai hôm nữa chú lại qua thăm hai đứa con.”
“Dạ!” Con bé hình như hiểu ý mà hình như không hiểu lắm, gật đầu chào anh, lúc Đường Dạ sắp đi, tiểu a đầu bỗng nói một câu, “Chú Đường, lần sau nhớ mua kẹo đó!”
Đường Dạ đưa kí hiệu tay “OK”, hôn tiểu a đầu cái, sau đó vẫy tay thì rời đi.
Vừa đi vừa thở dài, nếu như Tiểu Thất cũng dễ dụ như Tư Tư thì tốt biết mấy.
...
Tiêu Lăng và Tô Tố đi chợ về, nhìn hoài chả thấy Đường Dạ đâu.
“Thằng nhóc Đường Dạ đâu?”
“Đi rồi!” Tiểu Thất trả lời với ngữ khí không tốt lằm sau đó nhìn đồ ăn trên tay Tiêu Lăng và Tô Tố, oán trách nói, “Daddy mami, sao hai người lại cứ thích Đường Dạ như thế, rốt cuộc thằng nhóc đó có điểm nào tốt chứ.”
Tô Tố trở mặt, hoàn toàn chả nghe lọt tai lời của Tiểu Thất, ném mớ rau vào cho Tiểu Thất, “Ài... ta còn nói dành thời gian cho hai đứa tiếp xúc với nhau, nếu sớm biết con đuổi người ta đi như thế, ta và daddy con có cần đợi ở ngoài lâu vậy không!”
Tiểu Thất bĩu môi, “Vậy sao hai người không về sớm chút!”
“Ài...”
Tư Tư nhìn Tiểu Thất với ánh mắt oán trách, quay người bực mình ngồi xuống ghế sofa.
Hai đứa nhóc con thấy Tô Tố thì càng nhiệt tình vui vẻ hơn thấy Tiểu Thất, hai đứa chạy đến bên cạnh Tô Tố, quýnh quýt ôm cổ cô, cứ quýnh quýt không rời.
Tô Tố nhìn hai đứa nhóc, lập tức ánh mắt giãn ra cười lên.
Tiểu Thất nhún vai, xuống bếp cùng với Tiêu Lăng.
“Daddy...”
Tiêu Lăng chạy đến sau bếp thì thở dài, “Con đừng trách mami con nóng lòng, mami con chỉ muốn tốt cho con.”
“Con biết mà.”
Giờ Tiểu Thất cũng không phải không biết gì về nội chợ nữa, lấy rau ra lặt rau và rửa rau, cúi thấp đầu nói, “Con đều biết, daddy bố cũng vì lo nghĩ cho con, giờ con sống chả phải khá tốt sao, có công việc có con cái, mỗi ngày trôi qua đầy đủ như thế, nghỉ cuối tuần còn có thể về nhà ăn cơm trò chuyện, có thời gian còn có thể bên cạnh ba và mẹ, như vậy chả phải tốt lắm sao.”
Tiêu Lăng xoa đầu Tiểu Thất, “Đường Dạ thằng nhóc này...”
“Ài da, daddy có thể đừng nhăc Đường Dạ không!”
Tiêu Lăng lắc đầu thở dai, “Con nha đầu này, thật là không biết Đường Dạ thằng nhóc này rốt cuộc có điểm nào không tốt, đứa trẻ này và nhà chúng ta đều biết rõ căn cơ nguồn gốc hết cả, ngày cả ba mẹ nó cũng khá tốt, thật là khó tìm, kiên trì hai năm nay chưa từng mở miệng nói từ bỏ, chỉ điểm này thôi đã không dễ gì có.”
Càng quan trọng hơn... Đường Dạ đối với Tư Tư thì càng thương yêu có thừa, chả chê con gái Tiểu Thất, anh cũng không biết nói sao với ba mẹ anh, lại nói rằng hai ông bà nhà họ Đường cũng chả có thành kiến nào về Tiểu Thất, chỉ đơn giản một điểm đó thôi, Tiêu Lăng đối với anh cũng đã vô cùng hài lòng.
“Daddy...” Tiểu Thất có chút đau đầu.
“Daddy cũng vì muốn tốt cho con.” Mặt Tiêu Lăng trầm tư lại, “Tiểu Thất, lúc đầu con và Lục Sâm nói với nhau thế nào? Con nói con đợi nó hai năm, sau hai năm nếu như nó không trở về, con sẽ sống cuộc đời mình, tìm người thích hợp kết hôn sinh con. Con nhìn ta và mami con, hai năm trước có bao giờ hai ta hối thúc con không? Giờ đã khác, đã ba năm trôi qua, nếu muốn về, nó đã sớm về rồi.”
Tiểu Thất trầm ngâm lại.
Đạo lí này cô đều hiểu, nhưng giờ bảo cô... chấp nhận ai đó, từ trong đáy lòng cô không làm được.
“Daddy...”
“Thôi đi thôi đi, daddy cũng chả muốn ép con, nhưng cái ải mẹ con thì khó qua nổi, con chuẩn bị sẵn tâm lí đi.”
Tiểu Thất thả lỏng thở một hơi.
Hai cha con cùng hợp tác làm xong buổi tối, lúc ăn cơm Tô Tố nhịn rồi lại nhịn, rốt cuộc chả nói lời nào.
Đợi ăn xong cơm, Tiêu Niên và Tư Tư đều đi chơi với Tiêu Lăng, Tô Tố mới kéo Tiểu Thất vào phòng.
“Mami...”
“Đừng có mà nhăn mặt nhăn mày với mẹ trước.” Tô Tố kéo Tiểu Thất ngồi xuống bên cạnh mình, nghiêm túc nhìn cô, “Con a đầu này, con nói với mami, rốt cuộc trong lòng con đang nghĩ gì?”
“Con... con cũng không biết, con cảm thấy giờ con sống rất tốt, không muốn thay đổi.”
Tô Tố nhăn mày.
Thời gian ba năm mới thoáng đã qua, hai năm nay cô dẫn theo hai đứa nhóc, nên nhìn cô đã già lên xíu, nếp nhăn khóe mắt đã thấy rõ, Tô Tố kéo tay Tiểu Thất, “Tiểu Thất, con nghe mami nói được không?”
Tiểu Thất dường như đoán được Tô Tố định nói gì, nhưng lại gật đầu đáp, “Mami, người nói đi.”
“Mami không phải ép con nhất định phải chấp nhận Đường Dạ, daddy và mami suy nghĩ đơn giản, chính là muốn con bắt đầu lại cuộc đời mình. Tiểu Thất à... đời người, phải học cách nhìn phía trước mà sống, Lục Sâm... nếu còn sống, ba năm nay có làm sao thì nó cũng nên về rồi.”
Nhìn thấy khóe mắt Tiểu Thất hơi đỏ, trong lòng Tô Tố cũng chả dễ chịu gì, cô lại dằn lòng nói, “Đừng tiếp tục lừa dối bản thân mình nữa! Nếu Lục Sâm có thể về, mẹ cũng hy vọng nó về đây, hy vọng thấy tụi con có một gia đình nhỏ hạnh phúc, nhưng... nó không về, lời hẹn hai năm đã qua gần một năm, con cũng nên học cách buông bỏ rồi.”
“Mami...”
“Cho dù con không suy nghĩ cho mình, con cũng nên suy nghĩ cho Tư Tư, giờ nó mới hai tuổi, lại ngoan và hiểu chuyện như vậy, đợi đến lúc nó đi học, lớn lên hiểu chuyện rồi, thấy người ta ai cũng có ba, nó lại không có, con bảo nó nghĩ thế nào? Con và anh con từ nhỏ đã không có ba bên cạnh, cảm giác thiếu tình cha con đó, còn cần mẹ nói sao!”
Tiểu Thất cắn môi, không nói nửa lời.
Cô đương nhiên hiểu rõ!
Lúc còn nhỏ ở chung với anh và mami, mami yêu thương cô và anh đến tận xương tủy, cho dù là thế, cũng không thể bù đắp được tình thương của ba.
“Tiểu Thất, mẹ hy vọng con coi như là vì Tư Tư, nên suy nghĩ kĩ lại!”
Khóe mắt Tiểu Thất đỏ hoe, nói không nên lời.
Chính là khi Tô Tố nghĩ rằng cô sẽ không trả lời, cô lại mở miệng nói, “Mami, cho con thêm ít thời gia... nếu... con sẽ suy nghĩ.”
Tô Tố nghe Tiểu Thất nói vậy, mới yên lòng được.
Cô vỗ vai Tiểu Thất, “Mẹ xuống lầu dỗ hai đứa nhóc ngủ, ngày mai đúng dịp cuối tuần, con có thời gian đưa Tư Tư ra ngoài dạo, mấy ngày nay nó không thấy con cứ nhắc con mãi.”
“... được!”
Tô Tố rời khỏi phòng, trong phòng chỉ còn lại Tiểu Thất một mình.
Cô trầm tư nhìn căn phòng thuộc về mình.
Mọi thứ đều giống xưa, chỉ có duy nhất một thứ là...
Tiểu Thất đứng dậy, kéo ngăn tủ ra, trong ngăn tủ, một tấm hình phác thảo màu trắng đen rất dễ thu hút ánh nhìn của người khác.
Cô nhẹ nhàng đặt phác thảo ấy trong tay, nhìn vào gương mặt sống động như thật trên đó, ngón tay không kiềm được sờ vào má anh, cô nhắm mắt lại, tưởng tượng như ngón tay đang đụng vào làn da thật của anh... cảm giác các đầu ngón tay vẫn cứ lạnh lẽo như vậy.
Đây là tờ phác thảo hình ảnh duy nhất mà cô có liên quan đến hình bóng Lục Sâm.
Khi Lục Sâm ra đi... đã nhẫn tâm xóa đi hình chụp chung của hai người, chắc anh... muốn cô sớm quên anh đi.
Tiểu Thất cười đau khổ cúi đầu.
Cô nhìn vào ánh mắt dịu dàng của Lục Sâm trong tấm hình phác thảo, sống mũi dọc dừa cao, rồi lại rơi nước mắt, “Lục Sâm... em hứa với anh phải mạnh mẽ lên, em làm được rồi. Ba năm qua, em luôn cố gắng trở thành một con người vui vẻ, cũng cố gắng làm một người mẹ có tính cách hoạt bát, tính cách của Tư Tư cũng rất tốt, y hệt em hồi nhỏ, có thể ăn có thể ngủ có thể cười có thể quậy..nhưng... sao anh không thực hiện lời hứa của mình đối với em chứ.”
Tiểu Thất nhắm mắt lại, trong đầu cô là cảnh tượng lúc cô và Lục Sâm chia tay nhau.
Cô đột nhiên nhớ ra, hình như từ đầu đến cuối, Lục Sâm chưa từng hứa sẽ trờ lại sau hai năm.
“Làm sao đây...”
Tiểu Thất lại ngồi lại đầu giường, đưa tay sờ vào tấm ảnh phác thảo, âm thanh trống rỗng vô hồn, “Lục Sâm, ba năm rồi, hơn một ngàn đêm, em thực sự sắp chống đỡ không nổi rỗi, anh mau về đi.”
Nhưng tấm hình phác thảo đó lại không thể nói chuyện với cô, Tiểu Thất thất vọng nhắm mắt lại.
...
Tiểu Thất đã hứa với Tô Tố sẽ bắt đầu lại từ đầu, nhưng trên thực tế lại không hề có bất kì hành động gì.
Tô Tố và Tiêu Lăng sau khi bàn bạc xong cũng không hối thúc cô, dù gì cô cũng mở lòng, cũng coi như là mở đầu tốt đẹp, nếu thật ép quá, cũng chưa chắc là chuyện tốt.
Tiểu Thất vẫn cứ như cũ vậy.
Cứ mỗi ngày từ thứ hai đến thứ sáu đến phòng làm việc, thứ sáu sau khi xuống ca thì lái xe về nhà, chơi đùa với mấy đứa nhỏ.
Hôm nay, cô vừa ngồi vào ghế bàn làm việc, đã nhìn thấy trên bàn có một quả bom màu đỏ.
“Đây là...”
Trợ lý chớp mắt, cười nói, “Là thiệp cưới của chị Tuyền!”
“Hả?”
Lần này Tiểu Thất thật sự kinh ngạc.
Lưu Tuyền sắp kết hôn? Cô chả phải vừa mới thông qua kỳ thực tập của Dung Cảnh chưa được vài ngày mà, sao lại kết hôn tốc độ nhanh như vây?
Tiểu Thất mở tấm thiệp ra, lại nhìn thấy trên tấm thiệp mời ghi tên của Lưu Tuyền và Dung Cảnh.
Tiểu Thất nhanh chóng cầm tấm thiệp đến phòng làm việc của Lưu Tuyền.
“Tiểu Tuyền...”
“Ngồi!”
Lưu Tuyền đoán Tiểu Thất sẽ đến, đã chuẩn bị trước, cô ngồi trên ghế sofa dành cho khách, má đỏ lên nói, “Muốn hỏi gì cứ hỏi, mình đã chuẩn bị tâm lý cả rồi.”
Tiểu Thất vẫy vẫy tấm thiệp trong tay, “Thật không?”
“Ừm!” Lưu Tuyền má càng đỏ hơn, “Là thật đó!”
“Quyết định khi nào vậy, công tác bảo mật cũng quá kĩ rồi.”
“Hihi!” Lưu Tuyền cười mắt cong lên, “Không phải là công tác bảo mật kĩ, mà là tối hôm trước Dung Cảnh cầu hôn mình, sau đó... mình nhất thời cảm động, bất cẩn đồng ý rồi.”
Tiểu Thất tạch lưỡi.
Tối hôm trước cầu hôn, hôm nay lại gửi cả thiệp ra rồi cơ.
Sao mà hiệu suất cao vậy.
Dường như đoán được ý nghĩ của Tiểu Thất, Lưu Tuyền mặt đỏ nói, “Dung Cảnh đem việc cầu hôn thành công kể cho cả nhà, nhà anh ấy lập tức lập ngày đính hôn, sau đó đặt chỗ chụp hình cưới gì đó... mình cũng không tiện tay xen vào.”
Điều đó là đương nhiên!
Tiểu Thất gặp qua mẹ của Dung Cảnh, đối với Lưu Tuyền phải nói vô cùng hài lòng, hận không được lập tức bắt Lưu Tuyền về nhà, giờ Dung Cảnh theo đuổi gần ba năm, không dễ gì thành công, mẹ anh có thể không sốt ruột nhanh chóng rước Tiểu Tuyền vào nhà sao.
Tiểu Thất thật lòng chúc phúc cho Tiểu Tuyền, “Thật là tốt quá, chúc mừng cậu nhé Tiểu Tuyền.”
Lưu Tuyền cười vô cùng ngọt ngòa.
“Đúng rồi... Tần Nham,... cậu đã hoàn toàn quên rồi sao?”
“Ừm!” nhắc đến Tần Nham, mặt Lưu Tuyền bỗng thay đổi chút, cô cười nhạt, “Mình cũng không ngờ, chỉ trong thời gian ngắn như vậy đã quên anh ta, thực ra... Tần Nham có tìm mình qua.”
Tiểu Thất ngây người ra, ngồi trên ghế sofa nghe cô tường thuật rõ ràng, “Anh ta tìm cậu làm gì?”
Tiểu Tuyền nhún vai, “Nói một đống cái tào lao. Hai năm trước hắn kết hôn với Văn Văn, chắc là anh ta cho rằng Văn Văn sẽ sống hòa hớp với mẹ Tần, nhưng trên thực tế không phải vậy, tính chiếm hữu của mẹ Tần mình đã lĩnh giáo qua... nghe như Tần Nham nói hình như là Văn Văn yêu cầu dọn ra ở riêng, sau đó Tần Nham lại nhắc đến vết xe đổ ngày xưa, chính là lúc cùng cô dọn ra ngoài, nhưng mà mẹ Tần đâu phải dân ăn chay, tuy là dọn nhà, vẫn cứ quấy rầy hai người họ, nghe nói bây giờ đang tính ly hôn...”
Tiểu Thất thở dài.
Nói thật!
Cô thấy Tiểu Tuyền may mắn khi nhìn thấu nhà Tần gia.
Nếu không giờ chắc Tiểu Tuyền bị dày vò đến chết mất, gia định họ Tần như thế, nói sao, đã nát không tả được, bất cứ người đàn bà nào gả qua đó, đều sẽ không có kết cục tốt lành.
Lưu Tuyền thở một hơi lớn, “Đừng nhắc bọn họ nữa, tóm lại giờ cuộc sống mình và họ chả có tí quan hệ gì, mình kết hôn còn chuyện muốn nhờ câu giúp.”
“Chuyện gì, cứ việc nói!”
“Áo cưới đó!” Tiểu Tuyền cười hihi, “Áo cưới đồ trung của mình giao cho cậu thiết kế nhé!”
“Không vấn đề!”
Hai người hai mắt nhìn nhau, cười lớn.
Tiểu Thất nhìn thời gian tám thiệp, lập tức nhảy lên, “Hôn lễ sẽ cử hành sau nửa tháng nữa, a a a, mình phải mau thiết kế, quần áo làm ra mất thời gian dài lắm.”
Nói xong, Tiểu Thất kéo cửa ra về.
“Tiểu Thất!” Lưu Tuyền bỗng giữ cô lại.
“Sao vậy?”
“Thôi, không có gì, cậu về nhé.
Lưu Tuyền tính khuyên Tiểu Thất nên bắt đầu cuộc tình mới, giờ cô đã hạnh phúc, hy vọng Tiểu Thất cũng có thể hạnh phúc, nhưng lại nghĩ đến tình cảm của cô và Lục Sâm, lại nhịn không nói.
Tiểu Thất cũng không hỏi nhiều, cười haha cầm tấm thiệp về văn phòng.
Đến văn phòng, cô đóng cửa phòng lại, nụ cười trên môi bỗng tan biến.
Cô và Tiểu Tuyền là bạn thân lớn lên cùng nhua.
Sao lại không hiểu cô tính nói gì, Tiểu Thất che lòng ngực mình, hình như... ai nấy đều tìm được hạnh phúc của riêng mình. Anh hai đang trên con đường theo đuổi Điền Tâm, còn Tiểu Tuyền cũng đã tìm được chân mệnh thiên tử của đời mình.
Còn cô...
Có phải cô nên suy nghĩ lại việc của mình.
Nhưng...
Muốn chấp nhận một người đàn ông bước vào đời mình, cô không nói ra được cảm xúc khó chịu đó.
Thôi.
Cứ đợi thêm vậy.