Mộ Bạch có chút ái ngại, nên giọng nói đặc biệt nhẹ nhàng.
Còn Tô Tố đang nói chuyện công việc với nhân viên, hoàn toàn không nghe những gì anh ta nói.
Mộ Bạch khi đó có chút ghen tuông.
Do có cảnh quay trên không bằng dây, Tô Tố hướng về phía nhân viên làm tư thế bàn tay OK, sau đó hất ngón cái lên.
Phạm Lãi đứng bên cạnh nhìn, ánh mắt cười mỉm.
Đây là ký hiệu trong ngành, OK nghĩa là chuẩn bị tốt, còn giơ ngón cái lên lại mang ý nghĩa chúc may mắn.
Nhưng,... sơ yếu lí lịch của Tô Tố chưa từng tham gia bất ký vai diễn nào, sao lại biết sử dụng những tư thế tay đầy chuyên nghiệp như vậy?
"Các đơn vị chuẩn bị vào vị trí".
Phạm Lãi không nghĩ nhiều nữa, anh gật đầu với các nhân viên, la lên một tiếng "a!" chính thức bắt đầu quay.
Khoảnh khắc diễn trước ống kính của Tô Tố bắt đầu.
...
Cô được kéo lên cao bằng dây bảo hộ, lơ lừng trong không trung, nhìn đám người bên dưới bằng ánh mắt lạnh thấu, khuôn mặt yêu kiều vừa lạnh lùng, vừa mang nét ưu nhã cao quý, làm người diễn cùng cô ấy không thể lướt mắt nhìn vào cơ thể cô.
Trong một khung cảnh mờ ảo, Mỹ Đỗ Sa thoát chốc xuất hiện ở giữa không trung.
Nhân vật Si Cửu của Mộ Bạch và thuộc hạ Sà Nữ khi thấy cô ấy, mặt lập tức vui lên:" nữ vương đại nhân".
Tô Tố liếc nhẹ anh ta một cái, ánh mắt lập tức nhìn qua người một vị cao thủ, chớp ánh mắt yêu kiều của mình, mang theo một khí thế đàn áp người khác," anh, tìm tôi?"
Người đàn ông trung niên với tay nghề lão làng lập tức cảm nhận được không khí áp bức đó, anh ta bị cảm nhiễm bởi tình tiết mà Tô Tố tạo ra, hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn Mỹ Đỗ Sa cười đùa: "Đỗ Mỹ Sa đại nhân, tôi là thầy Luyện Đan của Đại Lục Ngô Quốc, Ngô Hỏa!"
Đồng tử màu ánh kim của Mỹ Đô Sa khẽ sáng lên, "Thì ra là anh!"
...
Phạm Lãi kích động nhìn chăm chăm vào máy ghi hình, đặc biệt là khuôn mặt biểu cảm của Tô Tố, anh ta thật sự không ngờ được, một người mới hoàn toàn không có kinh nghiệm diễn xuất, lại có thể diễn tốt đến vậy.
Bất kể từ chi tiết biểu cảm nhỏ nhất cho đến ngữ khí động tác, thật sự là không có sự khác biệt so với hình ảnh Mỹ Đỗ Sa trong tưởng tượng của anh ta.
Thật sự là xuất thần.
Đến cả diễn viên chính Trần Kiêu đang đứng đằng sau Phạm Lãi cũng cám thẩy có chút kinh ngạc.
Ai có thể ngờ được người con gái ngoài đời thực với khuôn mặt hay ngượng ngùng ấy, đứng trước ống kính, lại có khí thế lớn đến vậy.
Do bộ phim truyền hình chuyển thể từ tiểu thuyết hay là kịch bản truyền hình, đặc biệt là khâu tuyển chọn diễn viên đều khiến họ rất đau đầu, do Nguyên Tác đã có một lượng Fans tương đối lớn, một khi hình tượng không phù hợp, sẽ trực tiếp bị fans phê phán rằng tác phẩm không đáng một xu.
Còn đau đầu hơn khi diễn một vai diễn, để fans hâm mộ nghĩ rằng người diễn và nhân vật trong nguyên tác hoàn toàn giống nhau, lại càng khó khăn.
Bởi vậy, có nhiều tác phẩm tiểu Thuyết sau khi chuyển thể thành phim truyền hình hoặc điện ảnh, khi lên sóng đều bị chửi thành tác phẩm thảm họa.
Trần Kiêu nhìn thấy Tô Tố hoàn toàn nhập vào vai diễn, Ánh mắt khẽ mỉm cười nhẹ, bộ phim nay bất kể sau này phát sóng kết quả như thế nào, ít nhất vai diễn Mỹ Đỗ Sa sẽ không bị ghét bỏ.
Đây không phải là hình ảnh của một người mới vào nghề mà giống như một diễn viên gạo cội diễn xuất nhiều năm trong ngành.
Nhưng như vậy cũng tốt, anh ta không hy vọng người hợp tác của mình chỉ là một bình hoa di động.
Bộ phim nhanh chóng quay xong, quá trình quay không có bất kì vấn đề gì phát sinh, Trần Kiêu nhìn điệu bộ vuốt mũi đầy hưng phấn của Phạm Lãi, nhịn không được đập vai anh ta.
Phạm Lãi bị quấy rầy, phẫn nỗ quay đầu lại nhìn.
Anh ta ghét nhất bị người khác làm phiền trong lúc này.
Trần Kiêu nhúng vai," Đạo diễn, nên kêu Cắt rồi."
Phạm Lãi như tỉnh cơn mộng, kêu một tiếng Cắt, màn kịch hạ màn hoàn hảo.
...
Tô Tố từ từ được thả xuống bởi dây cáp, thân thể này quả thật quá yếu rồi, phần hông eo bị ma sát mạnh, khuôn mặt đầy đau đớn của cô trở nên trắng bệch đi một chút. May mắn là cô đã hóa trang khá kĩ, nếu không sẽ rất khó coi.
Tô Tố nhịn không được đành xoa xoa phần bụng dưới của mình.
Đoán chừng là bị ma sát đến đỏ cả rồi.
Cô vừa được kéo xuống lập tức chạy đến bên Phạm Lãi, coi thử cảnh vừa mới quay xong, do Đỗ Mỹ Sa là nhân vật chủ chốt của cảnh quay, nên đã đặt biệt viết nhiều điều tốt về cô ấy, mỗi ánh mắt và động tác đều diễn vô cùng đạt tiêu chuẩn.
Tô Tố cơ bản khá hài lòng, đành thở một hơi nhẹ.
"Đạo diễn... được chứ hả?". Cô có chút không chắc chắn khi nhìn Phạm Lãi, Phạm Lãi nổi tiếng nghiêm khắc, cô lo sợ Phạm Lãi sẽ bớt móc ra khuyết điểm.
"ừ... cũng khá"
Mặt Phạm Lãi không thể nghiêm túc hơn nữa.
Trần Kiêu đứng bên cạnh nhìn anh ta thêm lần nữa, rõ ràng là rất vừa ý, lại còn làm vậy để dọa người mới sao. Thấy Tô Tố có chút thấp thỏm lo lắng, anh đành vỗ vai cô, " Diễn tốt làm, tiếp tục cố lên."
Có thể diễn xuất tròn vai như thế, chắc là cũng nghiên cứu kịch bản khá kỹ lưỡng.
Những diễn viên nỗ lực cố gắng như vậy không nhiều, nên Trần Kiêu tấm tắc khen ngợi biểu dương không ngớt.
Tô Tố nhận được lời tán thưởng, liền quay lại nở cười thật tươi đáp lại Trần Kiêu.
"Cám ơn anh!"
Cô vừa cười, ánh mắt bờ mi không ngừng ánh một nét đẹp quyến rũ, Trần Kiêu lúc ấy có chút rung động loạn thần.
Đúng thật là... yêu tinh mà!
...
Ngày tiếp theo về bối cảnh chính cũng là dành cho vai diễn Mỹ Đỗ Sa của Tô Tố.
Thật ra kịch bản này đã quay được hơn một nửa rồi.
Chỉ là do diễn viên thứ chính nghỉ diễn, nên hôm nay cô chủ yếu quay lại cảnh cũ mà diễn viên thứ chính đã diễn thêm một lần nữa.
Điều khiến Phạm Lãi có chút bực tức là, trong suốt cả buổi trưa ghi hình, không xảy ra bất kì sai sót gì, làm cho một đạo diễn mang tiếng hà khắc như anh ta cũng không bắt được lỗi nào. Phải biết rằng, đối với một người rảnh rỗi chuyên vạch lá tìm sâu như anh mà nói, tìm không được khuyết điểm, là một chuyện thương tâm đến nhường nào. Tuy nhiên điều này làm anh ta càng xem trọng Tô Tố.
Cô giá này không những không ỷ vào sự cưng chiều của Tiêu Tổng Hoành mà ra vẻ ta đây, có thiên phú đã đành, mà còn nổ lực như vậy, thật là một hạt giống tốt.
Lúc nghỉ trưa, Tô Tố nhanh chóng chạy từ phòng quay ra ngoài.
Nóng quá!
Đang giữa mùa hạ, thời tiết vốn dĩ rất nóng, trong phòng quay lại bức bí không thoáng khí, cô đã dặm lại lớp trang điểm nhiều lần, cả người cũng toát hết mồ hôi, phải nhanh chóng ra hóng gió.
Bên ngoài cũng nóng như bên trong vậy.
Tố Tố ẩn nấp dưới chỗ bóng râm mát mẻ mới thấy dễ chịu hơn.
Cô tranh thủ thời gian gọi điện thoại cho người nhà, đại khái nói rằng hôm nay sẽ về khá muộn, kêu hai đứa nhỏ không cần đợi cô về ăn cơm.
Vừa cúp điện thoại, liền nhớ ra Tiêu Lăng đang nằm trong Danh Bạ Đen của mình, khuôn mặt trở nên trắng xanh.
Do ghi hình liên tục, cô quên bỏ Tiêu Lăng khỏi danh bạ đen của mình.
Aa.
"Tiêu rồi tiêu rồi!"
Tô Tố tay vung loạn xạ hủy bỏ tên Tiêu Lăng trong danh bạ đen của mình.
Vừa thực hiện xong, điện thoại cô liền reng lên.
Tô Tố nhìn màn hình điện thoại hiển thị hai chữ "Tiêu Lăng", sống lưng bỗng đổ mồ hôi lạnh.
Má ơi.
Người này lắp máy theo dõi trên người cô ta hay sao, cô ta vừa mới nghỉ ngơi, điện thoại anh ta đã gọi đến. Lần này cô đã rút được kinh nghiệm, nhanh chóng nhận điện thoại của anh ta.
" Tô Tố, cô to gan thật, đến giờ cô mới kéo tôi khỏi danh bạ đen hả!"
Đầu dây bên kia truyền lại một giọng nói gầm gừ đầy phẫn nỗ của Tiêu Lăng.
Tô Tố đành nổi nuốt vội nước bọt, chả lẽ Tiêu Lăng gọi cho cô suốt hay sao?
Cô vội vàng gật đầu tạ lỗi.
"Xin lỗi xin lỗi, khi nãy tôi mãi quay phim, bây giờ mới cầm điện thoại trên tay..."
" Im ngay, tôi không muốn nghe cô giải thích!"
"Tiêu Lăng..."
"Cô hãy đợi đấy!"
Tiêu Lăng buông lời cay độc, trực tiếp cúp máy.
Tiêu rồi tiêu rồi!
Tô Tố cảm thấy mình chết chắc rồi.
Lại làm đại BOSS giận rồi, lần này phải làm thế nào đây?
Đại Boss sẽ không đến tổ quay hình, làm khó cô ta nữa chứ...