Mục lục
Truyện Lấy Phải Boss Kiêu Ngạo (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Hả?”

Vương Bưu mắt trợn tròn, không phải đi tìm phu nhân, vậy anh xuống xe làm gì!

Rất nhanh Vương Bưu liền biết Lãnh Mạc xuống xe làm gì!

Lãnh Mạc vòng qua Vương Bưu, một cước đá vào trên cửa lớn ở đầu bậc thang, của lớn “loảng xoảng” một tiếng vang thật lớn, bị hắn một cước đạp trực tiếp biến dạng!

Vương Bưu nhắm mắt lại, không đành lòng nhìn!

Lãnh Mạc còn chưa hết giận, đạp thêm một cước.

Vương Bưu chỉ nghe được vài tiếng “loảng xoảng loảng xoảng loảng xoảng” vang lên, cửa lớn vốn đã cũ rồi, một cước chân này đạp xuống, lập tức liền biến dạng, những rỉ sắt pha tạp rơi từ trên xuống.

Nghe được tiếng bước chân trên lầu, Vương Bưu liền kéo Lãnh Mạc lên xe.

Trước khi các chủ nhà xuống kiểm tra, Vương Bưu đã lặng lẽ dời vị trí của chiếc xe.

Rất nhanh hắn liền nghe được các chủ nhà kinh hô lên tiếng mắng chửi!

Vương Bưu giả bộ như không có việc gì vậy, lần nữa lái xe tới, các chủ nhà vốn muốn hỏi thăm tình hình, nhưng nhìn thấy logo của chiếc xe, lập1tức ngậm miệng!

Người ta lái chiếc xe sang trọng như vậy, sao có thể phá cái cửa nát này chứ!


Các chủ nhà chửi mát, không nhìn thấy có người khả nghi, mắng một hồi sau liền giải tán, trở lại lên lầu.

“Emma... Quá nguy hiểm!”

“Hừ!” Lãnh Mạc hừ lạnh một tiếng, lửa giận được phát tiết, lúc này sắc mặt anh đã bình tĩnh nhiều, chuyển mắt híp lại nhìn Vương Bưu, “ngươi vừa rồi kéo ta làm gì!”

“Nhiều người như vậy, lỡ như ầm ĩ lên, đến lúc đó kinh động đến phu nhân...”

“Ngươi tin hay không, coi như dưới lầu bị phá hủy, cô cũng không dám xuống lầu!”

Ách...

Vương Bưu đâu nghĩ nhiều như vậy,chỉ muốn tranh thủ kéo người đi khỏi, tránh gặp phiền toái.

Nhưng mà...

Nghe ý của lão đại, hiển nhiên không có ý lên lầu gây phiền toái cho phu nhân!

“Lão đại, chúng ta không đón phu nhân về sao!”

Không đón!

“Hả?” Vương Bưu liền thấy lạ, trước đó không có tin của phu nhân, lão đại ngày nào cũng vô cùng lo lắng, hôm nay vất vả lắm mới tìm thấy phu nhân, cũng tìm1thấy nơi ở của phu nhân, tại sao lão đại đột nhiên lại không sốt ruột nữa!

Vương Bưu thật sự là không hiểu rõ suy nghĩ của Lãnh Mạc!

“Chính cô ta tự chạy ra, dựa vào cái gì muốn ta đón cô ta về!” Muốn về, cũng phải tự mình cô ta về!”

Tự mình trở về?

Khóe miệng Vương Bưu giật giật, phu nhân vì tránh lão đại cũng đã trốn đến nơi cả cứt chim cũng không có này, hơn nữa đã trốn hơn hai mươi ngày, sao cũng không giống bộ dáng sẽ tự mình trở về nha!

Vương Bưu tỏ ra nghi hoặc, “lão đại, anh muốn làm gì thế?”

Trừ phi lão đại dùng thủ đoạn đặc biệt, nếu không Vương Bưu nghĩ không ra khả năng nào khác.

Mắt Lãnh Mạc lặng lẽ quét qua, “ta ở trong lòng ngươi lại đê tiện như vậy sao?”

“A! Không phải không phải dĩ nhiên không phải, lão đại anh minh thần võ...”

Lãnh Mạc không chút do dự cắt đứt lời tâng bốc của hắn, lạnh lùng nói, “cho xe chạy, đi!”

Đi?

Đi về đâu á!

“Về biệt thự Bán Sơn!”

“Vậy phu nhân...”

“Ta5cũng không lo, ngươi lo lắng cái rắm!”

Được thôi!

Vương Bưu co cổ lại, đúng nha, Hoàng Thượng cũng không có gấp, thái giám như hắn... pipipi, hắn mới không phải là thái giám!

Một tiếng sau!

Xe của Vương Bưu tiến vào biệt thự Bán Sơn, cho xe dừng ngay chỗ đậu xe.

Lãnh Mạc bước đôi chân dài, đi thẳng tới phòng khách, Vương Bưu dừng xe xong, đuổi theo sau.

Đoạn đường này, một tiếng chạy xe!

Hoàn toàn khác với lúc trước, sắc mặt lão đại cũng không móp méo, cũng không giận dữ, cũng không tức giận, bình tĩnh không tưởng nổi, chỉ có bình tĩnh như vậy, Vương Bưu mới cảm thấy không đúng!

Biết rất rõ phu nhân ở chỗ đó, lại không mang cô ấy về!

Cái này... Không giống với phong cách làm việc của lão đại nha!

Mắt thấy Lãnh Mạc ngồi trên ghế sofa, Vương Bưu lập tức chạy nhanh qua, rót cho anh chén trà, “lão đại, anh uống trà!”

Nhưng Lãnh Mạc không có uống, dựa vào ghế sofa, híp mắt như đang suy nghĩ gì.

“Vương Bưu?”

“Có!”

“Ngươi nói... trong lòng Trương Hân người đàn bà chết tiệt đó có2ta không?”

Chắc chắn có nha, lần trước em không phải nói với lão đại rồi sao, trong lòng phu nhân không có anh, căn bản sẽ không để ý những người phụ nữ kia, đương nhiên càng không chạy trốn!”

“Tốt! Rất tốt!”

Tốt đâu! Vương Bưu nghĩ không ra!

“Vương Bưu!” 

“Có!”

“Ngươi cử hai anh em đáng tin, đi bảo vệ Trương Hân!” Lãnh Mạc liếc xéo Vương Bưu, “lần trước Trương Hân trốn thoát dưới mắt ngươi, lần này... nếu như ngươi lại làm việc bất lực, vậy ta thật nghi ngờ năng lực làm việc của ngươi!”

Vương Bưu nghiêm mặt, vỗ ngực cam đoan, “lão đại yên tâm, lần này trên người phu nhân nếu như thiếu một cọng lông tơ, anh cứ hỏi tội em!”

“Ừm! Lãnh Mạc thu tầm mắt lại.

Từ khi quyết định phải thay đổi vì Trương Hân! Khoảng thời gian này bên cạnh Lãnh Mạc ngoại trừ nữ hầu, ngay cả một con con gián cái cũng không có, mà thời gian hắn không có phụ nữ, đã suốt hai tháng! Lãnh Mạc mới đầu còn có chút không thích nghi, hiện giờ đã từ9từ thích nghi quá trình này!

Đương nhiên, cái này đều nhờ vào năng lực tự kiềm chế mạnh mẽ của anh!

Anh đã từng vì tìm hiểu độc tính của ma túy, lúc tám tuổi là bắt đầu tiêm ma tuý vào cơ thể, về sau cũng là dựa vào năng lực tự khống chế và ý chí mạnh mẽ, từ từ cai nghiện ma tuý, hiện tại thân thể anh đã sớm sinh ra kháng thể, miễn dịch với những ma túy đó, có thể nói hơn hai mươi loại ma tuý, bất kì loại nào, cũng không thể gây ra bất cứ tổn thương gì đến anh!

Mà bây giờ! Anh như cái năm cai nghiện đó vậy, từ bỏ những phụ nữ kia!

Trước khi anh từ bỏ hoàn toàn, anh không định đón Trương Hân trở về!

Anh nhất định phải chờ đến sau khi anh xác định từ bỏ, mới có thể mang người đàn bà chết tiệt kia về, bằng không... người đàn bà chết tiệt đó chắc chắn sẽ còn gây sự với anh! Cho nên, hiện giờ không phải lúc đón cô về!

Hơn nữa, giống như anh nói vậy!

Người phụ nữ đó1là tự mình đi ra ngoài, anh đón cô trở về, đến lúc đó cô lại trở thành con rối, ngày nào cũng gây sự với anh, như vậy có ý nghĩa sao!

Lãnh Mạc móc chiếc nhẫn kim cương vàng từ trong túi ra, nhẹ nhàng ma sát, trong mắt dần hiện lên sự cường ngạnh nắm chắc phần thắng.

Hừ!

Hắn nhất định phải nghĩ cách, để người đàn bà chết tiệt kia cam tâm tình nguyện trở về!

“Vương Bưu!”

“Lão đại...”

“Đưa ta số điện thoại của Tô Tố!”

“Hả?” Vương Bưu giữ chặt tay hắn, “lão đại thế này không tốt lắm đâu, anh muốn đi khởi binh vấn tội... đắc tội với Tô tiểu thư, đến lúc đó không phải cũng xa lạ với Tiêu thiếu sao!

“Ai nói ta muốn đi khởi binh vấn tội!”

“Vậy lão đại...”

“Đừng nói nhảm, mau lên!”

“Dạ dạ dạ, em đi tìm số ngay!”


Nếu như vừa mới bắt đầu, Lãnh Mạc biết là Tô Tố giấu Trương Hân đi, anh chắc chắn không nể mặt bất cứ ai, trực tiếp tìm Tô Tố tính sổ, nhưng bây giờ khác rồi, anh nghĩ thông suốt rồi, cũng may Trương Hân chạy trốn, bằng không hiện giờ hai người bọn họ còn đang trong ngõ cụt ra không được!


Vương Bưu rất nhanh lấy điện thoại di động ra, Lãnh Mạc bấm gọi, hai người nói hơn nửa tiếng, Lãnh Mạc mới cúp máy, khóe miệng lộ ra một đường cong vui vẻ!


Rất tốt!


Xong rồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK