Lão thái gia cười ha hả nhìn Tô Nhiễm, “Cho nên... con vội vã chạy tới đây, là vì quan tâm ba sao?”
Mặt Tô Nhiễm biến sắc, “Ba nói bậy gì đó!”
Lão thái gia sớm đã quen với vẻ mặt lạnh lùng của Tô Nhiễm, lúc này nhìn mặt lạnh của hắn cũng cảm thấy rất vui, đứa con trai này suy cho cùng vẫn còn quan tâm đến lão già như ông, ông còn tưởng rằng nếu như xảy ra chuyện, Tô Nhiễm ước gì hắn nhanh chóng vào tù ngồi.
Trong lòng lão thái gia ấm áp, đưa tay vỗ vỗ vai Tô Nhiễm, “Con yên tâm đi, cho dù bọn họ muốn gọi ba về, ba cũng có thể1thuận lợi bước ra ngoài.”
Lời của mấy người vừa dứt, bên đó liền có người hầu tiến đến bẩm báo, “Lão thái gia lão thái gia, người của quân đội đến, nói là muốn triệu ngài và Tô quản gia qua hỏi chuyện.”
Lão thái gia đứng lên, “Người tới là ai?”
“Là ta!”
Ngoài cửa, Tiêu Quốc Chính bước vào với sắc mặt lạnh băng, “Tô lão thái gia, phiền ông đi với chúng tôi một chuyến.”
Đầu ông mày lão thái gia giật một cái, “cư nhiên làm phiền Tiêu thủ trưởng, xem ra còn rất nể mặt Tô mỗ này.”
“Đối mặt với Tô lão thái gia, ai không muốn nể mặt ông ba phần!”
Lão thái gia cười ha ha, “Đi, không phải muốn tra hỏi sao, đi thôi!”
Tô Vi Túc đi theo sau lão thái gia, cũng đi theo qua đó.
Một đoàn người rất nhanh liền biến mất trong mắt.
Lão thái gia đi rồi, chỉ1một mình Tô Nhiễm ở trong phòng của lão thái gia, một lát sau, có người hầu đi vào, “Lão gia, ông... muốn ở đây đợi luôn sao?”
Mặt Tô nhiễm biến sắc, “Sao hả, tôi ở đây đợi ba tôi trở về, chẳng lẽ cũng không được?”
Người hầu sao dám cãi với Tô Nhiễm, cuống quít xua tay lui xuống dưới.
“Chờ một chút!”
“Laõ gia ông còn có căn dặn gì ạ?”
“Cho người pha ấm trà lên.”
“Dạ!”
Không ngoài dự tính của Tô nhiễm, người dâng trà là Tiểu Mai, Tiểu Mai thấy trong phòng không có người khác, vừa rót trà cho Tô Nhiễm, vừa nhỏ giọng nói, “bình hoa bên cạnh kệ sách là một cái cơ quan, xoay về bên trái ba vòng, là có thể mở kệ sách, tiểu thiếu gia và tiểu tiểu thư chính là bị giam bên trong.”
Tô nhiễm gật đầu không để lại dấu.
Tiểu Mai rót xong5trà, cung kính lui ra phía sau một bước, lên cao giọng, “Lão gia ông còn gì căn dặn không ạ?”
“Hết rồi, tôi muốn tự mình ngồi một lát, ai cũng không được đến quấy rầy!”
“Dạ!”
Tiểu Mai liền nhanh chóng ôm lấy cái mâm lui xuống, trong phòng chỉ còn lại mình Tô Nhiễm.
Tô nhiễm thấy trong tầm mắt mình không còn ai, khẽ đặt chén trà xuống, phảng phất vô ý đi qua đi lại trong phòng, một hồi sau vẫn không nhìn thấy có người hầu vào, ông liền đi đến bên cạnh kệ sách.
Kệ sách này hắn mỗi lần ông tới đều nhìn thấy
Thế nhưng... vậy mà lại không hề biết tới phía sau nó còn có cơ quan, bên cạnh kệ sách đặt một bình hoa của thời nhà Đường, Tô Nhiễm xoay về bên trái ba vòng, kệ sách quả nhiên mở ra một lối có thể cho một người đi vào.
Tô nhiễm2lắc mình một cái liền bước vào lối vào.
Ông cứ đi thẳng về phía trước dọc theo đường hầm, đi đến tận cùng của căn phòng, quả nhiên nhìn thấy Cảnh Thụy và Tiểu Thất bị giam trong phòng.
Bên này, Cảnh Thụy và Tiểu Thất nghe được tiếng bước chân vang lên, lập tức cảnh giác nhìn qua.
Bọn họ chưa từng gặp qua Tô Nhiễm, lúc này đương nhiên cũng không quen biết, chỉ dùng ánh mắt phòng bị nhìn chẳm chằm ông.
“Hai cháu chính là Cảnh Thụy và Tiểu Thất, đúng không?”
“Ông là ai?”
Tô nhiễm nhìn thấy hai đứa trẻ, tim sắp bị tan chảy, ông nhanh chóng móc từ trong túi ra một sợi dây kẽm, đi tới cửa và mở khóa của căn phòng ra.
Hôm nay ông có thể đến kịp thời như thế, hoàn toàn đều nhờ vào công của tiểu Mai.
Tiểu Mai nói cho ông biết lão thái gia và Tô Vi Túc vào9mật đạo, ông biết ngay lão thái gia chắc chắn sắp bắt đầu huấn luyện hai đứa trẻ này, thủ đoạn của lão thái gia ông quá rõ rồi, vì vậy vội vàng liên lạc với Tiêu Lăng và Tô Tố, để hai người tụi nó nghĩ cách, dù là dùng lý do gì cũng được, mau chóng cho người bên quân đội mang lão thái gia và Tô Vi Túc đi, chỉ cần hai boss lớn bọn họ không ở đây, ông làm chuyện gì cũng tiện hơn nhiều.
Mà bây giờ, kế hoạch tạm thời thành công, nhưng ai cũng không biết lão thái gia khi nào sẽ trở về, vì thế thời gian rất gấp.
Tô nhiễm sau khi mở cửa phòng, vừa định nói chuyện với Cảnh Thụy và Tiểu Thất, nhưng ánh mắt đột nhiên bị hấp dẫn bởi tấm kính ở góc tường, nhìn thấy mười mấy con rắn độc xanh xanh đỏ đỏ bên trong đó,1Tô Nhiễm hít vào một ngụm khí lạnh, sắc mặt trở nên lạnh băng trong nháy mắt.
“Tô lão đầu... Có phải dùng thứ này đối phó các cháu không?”
Cảnh Thụy ngạc nhiên hơi nghi ngờ nhìn Tô nhiễm.
Tô nhiễm giận đến siết chặt nắm đấm! Ông biết thủ đoạn tàn nhẫn của lão thái gia, thế nhưng không ngờ tới, ông ta đối xử với hai đứa trẻ mới tám tuổi này cũng có thể làm ra những chuyện này, Tô Nhiễm đi đến cạnh Cảnh Thụy và Tiểu Thất, khẩn trương nhìn tụi nhỏ, “Các cháu có bị thương không? Có bị trúng độc không?”
“Không có!” Cảnh Thụy cảm nhận được Tô Nhiễm không có ác ý, nhịn không được hỏi thăm, “Ông rốt cuộc là ai!”
Tô nhiễm chỉ lo sốt ruột, vậy mà lại quên mất giới thiệu bản thân, lúc này nhìn ánh mắt phòng bị của hai nhóc, vội vàng nói, “Các cháu đừng sợ, ông sẽ không làm tổn thương các cháu, ông tới để cứu các cháu, ông là ông ngoại của các cháu.”
“Ông ngoại?”
“Đúng, ông là ba ruột của mẹ các cháu!”
“Tô lão đầu kia là ba của ông?”
Cho dù Tô Nhiễm rất không muốn thừa nhận, nhưng cũng không thể không gật đầu, “đúng vậy!”
“Ông là con ông ta, tôi và Tiểu Thất lấy gì để tin ông!”
Tô Nhiễm cười khổ, “Ông biết Tô lão đầu có lẽ đã tổn thương các cháu, nhưng ông thật sự sẽ không làm tổn thương các cháu đâu, ông là được ba mẹ các cháu nhờ tới cứu các cháu ra... Là ông thả tin cho họ, cho nên hiện giờ Tô lão đầu bị đại gia gia các cháu mang đi rồi, bọn họ tạm thời không có ở Tô gia, cho nên... hiện giờ là cơ hội tốt nhất, nếu như các cháu chịu tin ông một lần, ít nhất, cơ hội chạy thoát của các cháu sẽ lớn một chút!”
Lần này Cảnh Thụy không do dự, “được, chúng tôi đi theo ông!”
Tin tưởng vào người này ít nhất còn có thể có cơ hội nhìn thấy ba mẹ, thế nhưng nếu như không đi... cậu không biết lần tiếp theo chờ đợi cậu và tTiểu Thất sẽ là cái gì.
Dù sao kết quả cũng sẽ không tệ hơn!
Thay vì như thế, không bằng đánh cược một lần!
Tô Nhiễm rốt cuộc hiểu được tại sao lão thái gia không thả Cảnh Thụy và Tiểu Thất rồi, đứa trẻ Cảnh Thụy này... thật sự rất thông minh, ra quyết định dứt khoát và kiên quyết, tuyệt đối là người dẫn đầu khó có được.
“Đi thôi!”
“Cháu... đi không được...” hiện giờ hai chân của Tiểu Thất vẫn bủn rủn, căn bản đứng không nổi.
“Em tôi nó bị dọa sợ rồi.”
“Không sao!” Tô nhiễm đưa tay ôm Tiểu Thất từ trên giường xuống, “Ông ngoại ôm cháu đi.”
Tô Nhiễm ôm Tiểu Thất, Cảnh Thụy theo sát phía sau bọn họ, ba người rất nhanh liền ra khỏi mật đạo, mới từ trong mật đạo đi ra, tim Tô Nhiễm tâm mát nguội lạnh.
Phòng của lão thái gia, đã bị người hầu vây kín.