Không phải là giả bộ!
Mà là sự chân thành, đong đầy tình yêu thương!
Lãnh Mạc không biết được mối quan hệ cha con giữa Tô Nhiễm và Tô Tố, thế nên anh không biết phải xử lý ra làm sao “lợi dụng Tô Nhiễm cũng không hẳn là một lựa chọn tốt, ông ta cùng Tô Lão Đầu quan hệ có chút căng thẳng, thế nhưng dù sao họ cũng là cha con, cũng được coi là một lựa chọn hợp lý...”
“Việc này cậu không phải lo, tớ sẽ nghĩ cách”
Tiêu Lăng tạm thời cũng không muốn nói cho Lãnh Mạc biết mối quan hệ của Tô Tố với Tô Nhiễm, loại chuyện như vậy càng ít người biết có lẽ là càng tốt.
Ở trong phòng, Tiêu Lăng và Lãnh Mạc đang bàn tính kế hoạch sắp tới nên xử lý như thế nào,Tô Tố cũng không muốn xen vào chuyện của hai người.
“Em đi ra ngoài dạo một chút“.
“Em nhớ dẫn theo người!” Tiêu Lăng có chút lo lắng.
Lãnh Mạc nhìn Vương Bưu “Cậu đi theo bảo vệ Tô Tố, đừng để xảy ra chuyện gì nguy hiểm.”
“Vâng, đại ca!”
Tô Tố cùng Vương Bưu đi ra khỏi tiểu viện, Tô phủ thật sự là rất lớn, Tô Tố đi tới, đi lui trong hoa viên, vậy mà lúc này một người cũng không thấy!
Tô Tố ngắm những bông hoa đủ màu sắc ở trong hoa viên, nhưng tâm trạng cô cũng không thấy thoải mái lên một chút nào.
Bỗng nhiên...
Vương Bưu có chút căng thẳng nói “Tô tiểu thư, cô có nghe thấy tiếng gì không?”
“Tiếng gì?” cô thử chú ý nghe xem có nghe thấy tiếng gì không, ngoại trừ tiếng gió lay động các tán lá, còn có âm thanh khác thì cô không nghe thấy!
“Không. nhất định là có tiếng gì đó,Tôi vừa nghe thấy hình như là tiếng người khác đang nói chuyện”
Có người khác?
Tô Tố nhìn quanh chỗ mình đứng, quanh cô toàn cây và hoa một bóng người cũng không có!
Nhưng Tô Tố nghĩ, Vương Bưu là cánh tay phải đắc lực của Lãnh Mạc, nhất định năng lực vượt xa người thường, cho nên anh ta phát hiện ra những âm thanh khác mà người thường không nghe thấy được!
“Tô tiểu thư, cô cẩn thận nghe thêm chút xem!”
Vương Bưu, men theo tiếng âm thanh bước về phía trước, càng đi hình như càng về phía trung tâm của hoa viên, sau đó anh nằm rạp xuống mặt đất, cẩn thận chú ý nghe ngóng, cuối cùng cũng xác định chính xác được vị trí, nét mặt có chút căng thẳng nói “Phía dưới này có người!”
Tô Tố có chút kinh ngạc!
Sao lại có người ở dưới đất?
Tô Tố tiến về phía trước hai bước, chăm chú quan sát, cẩn thận nghe lại xem có phát hiện âm thanh gì không, nhưng một tiếng động cô cũng không nghe thấy, cô đứng lên có chút không cẩn thận hình như chạm phải một vật gì đó.
Bỗng nhiên...
“Ầm ầm... phía trước cô mặt đất đột nhiên mở ra một lối vào, cửa mật thất có hình vuông, vừa đủ rộng cho 2 người đi vào cùng một lúc.
Dưới ánh mặt trời, Tô Tố thấy rõ phía dưới lối vào còn có cả cả bậc thang!
Nơi này không lẽ... cất giấu bí mật gì đó của Tô Gia!
Vương Bưu có chút do dự nói “Tô tiểu thư, tôi nghĩ có lẽ chúng ta nên quay về báo với đại ca một câu.”
“Đợi chúng ta quay về nói với bọn họ, tôi nghĩ cửa mật thất sẽ bị người ta lấp lại, chúng ta muốn vào cũng không vào nổi. Vương Bưu anh dám cùng tôi xuống dưới đó quan sát một chút không!”
Đương nhiên là tôi dám!
Thế nhưng Vương Bưu có chút lo lắng, nếu có chuyện gì không may xảy ra với Tô Tố
Vương Bưu biết rõ,đại ca lúc này cũng đang tìm cách đối phó với Tô Gia, nếu như tìm được cái gì đó gây bất lợi cho Tô Gia không phải giúp được nhiều cho đại ca sao, vừa nghĩ anh liền làm, từ bên hông rút ra một khẩu súng đưa cho Tô Tố, rồi tự mình lấy ra một con dao găm từ dưới ống quần.
“Đi,chúng ta đi xem sao”
Vương Bưu một tay đỡ Tô Tố, một tay dò đường phía dưới mật thất.
Vừa đi vừa dò, hai người mất chừng vài phút cũng đã đi đến phía cuối của mật thất
Trong bóng tối, mơ hồ có thể nghe được tiếng khóa sắt đập vào thành cửa
Nơi này không phải nơi nào khác, mà chính là nơi Bạch Linh nhốt Mạc Tầm!
Mạc Tầm nằm trên giường sắt, hai tay, hai chân đều bị xích sắt trói lại, nghe được tiếng bước chân,còn tưởng Bạch Linh đến, cười lạnh nói “Bạch Linh,cô đừng có vọng tưởng, tôi tuyệt đối sẽ không nghe lời cô!”
Tô Tố toàn thân cứng đờ!
Thanh âm này...
Cả đời này, cô cũng không quên được, cái giọng nói lạnh nhạt đó của Mạc Tầm.
“Mạc Tầm?”
“Tô Tố?”
Mạc Tầm toàn thân cứng đờ, cố dựng thẳng người lên nói”Tô Tố? có phải là em hay không,Tô Tố làm sao em lại đến chỗ này, không thể nào, tuyệt đối không thể nào, Bạch Linh cô lại muốn đùa giỡn tôi, tôi cho cô biết, tôi có chết cũng không khuất phục trước cô”
Ngay lúc này, Vương Bưu tìm cách bật đèn lên!
“Chớp chớp...”
Tầng hầm trong nháy đã mắt sáng lên!
Tô Tố từ xa nhìn thấy người phía trước chính là Mạc Tầm, cô có chút ngẩn người!
Thật sự là Mạc Tầm!
Tuy rằng người trước mặt cô chút gầy gò, nhưng ánh mắt kia giống Mạc Tầm... như đúc!
Tô Tố nghe Tiêu Lăng kể Mạc Tầm bị Bạch Linh bắt nhốt lại, không nghĩ rằng ngày đầu tiên cô bước chân vào Tiêu Gia, lại đi đúng tới nơi giam giữ Mạc Tầm!
“TôTố, đúng là em!, đúng là em!”
Mạc Tầm vừa nhìn thấy Tô Tố, anh ta ngẩn người, đột nhiên, hai hàng nước mắt cứ thế chảy ra, “tốt! thật tốt! cuộc đời này của anh có thể gặp lại em.”
Mạc Tầm bị Bạch Linh giam ở đây cũng hơn 3 năm, anh ta lúc này đối mặt với Tô Tố có chút áy náy nói không thành lời!
Cả đời này Mạc Tầm làm điều có lỗi với phụ nữ, có lẽ chính là người phụ nữ đứng trước mặt anh!
“Tô Tố, anh xin lỗi, anh vẫn luôn muốn chính miệng nói với em hai từ xin lỗi, anh làm việc có lỗi với em...” Mạc Tầm có một chút không phản ứng kịp.
Tô Tố nói “anh làm sao lại ở đây, anh... có phải Bạch Linh nhốt anh ở đây, anh đừng lo, em có chết cũng nghĩ cách giúp anh ra khỏi đây, không cho cô ta làm hại anh!”
Tô Tố nhìn bộ dạng Mạc Tầm lúc này có chút điên điên,khùng khùng cô nhẹ nhàng thở dài!
Ba năm trước, từ khi tập đoàn Mạc thị bị phá sản, nhà Mạc Tầm người đi tha hương, người thì bị bỏ tù, cô đối với Mạc tầm lúc này tất cả hận thù cũng đã biến mất từ lâu, anh ta cũng đã nhận được sự trừng phạt, vì vậy ba năm nay cô cũng không nghĩ tới việc đi tìm Mạc Tầm.
Chứng kiến Mạc Tầm biến thành cái bộ dàng như thế này, trong nội tâm cô cũng không còn hận anh như trước nữa.
“Em không phải bị Bạch Linh nhốt lại, em và Tiêu Lăng đến Tô Gia làm khách, không cẩn thận phát hiện ra chỗ này.”Tô Tố giải thích cho Mạc Tầm hiểu, cô đi lên trước,nhìn Mạc Tầm đang bị trói, cô hỏi Vương Bưu “Có cách nào cởi trói cho anh ta không?”
Vương bưu nhìn thoáng qua dây xích sắt trói Mạc Tầm, xích sắt khá vững chắc muốn cởi trói cho Mạc Tầm cũng không hề đơn giản, anh nhìn xung quanh rồi đột nhiên, ánh mắt chú ý đến cái kẹp tóc màu đen trên đầu Tô Tố.
“Tô tiểu thư, cái kẹp tóc màu đen kia có thể cho tôi mượn một chút được không!”
Vương Bưu cầm cái kẹp tóc của Tô Tố, tách ra thành hình khác, sau đó anh thử đâm vào ổ khóa, loay hoay một lúc.
“Tạch tạch...”
Cái khóa lớn liền được mở ra.
Vương Bưu lại làm như vậy mở thêm 3 cái khóa khác!
Sau hơn 3 năm, hôm nay ngày đầu tiên Mạc Tầm có lại cái cảm giác tự do!
“Tô Tố”
Tô Tố giúp Mạc Tầm xong cũng không muốn nhìn anh nữa”Tô gia rất lớn, anh tự lo cho bản thân vậy, có ra được ngoài hay không phải xem vào sự may mắn của anh. Em đi trước”
Nhưng vào lúc này.
Đột nhiên phía lối vào bỗng có tiếng của Bạch Linh vọng lại.
“Muốn đi? đâu có dễ dàng như thế!”