Sau khi về phòng, ông dường như lập tức giận dữ, trực tiếp đập vỡ bình trà thời Tống đắt tiền!
Tô Nhiễm đi vào phòng cùng ông, thấy bộ dạng tức giận của ông, hừ lạnh 1 tiếng, “Tức giận như vậy mà vẫn giữ tụi nó ở trong nhà? Không phải ba có âm mưu gì chứ!”
Lão thái gia càng tức giận, tức giận nhìn Tô Nhiễm, “Mày nói chuyện với ba mày như vậy à?”
Tô Nhiễm ngữ khí thản nhiên, “Con trước giờ cũng nói chuyện như vậy!”
Lão thái gia càng tức giận, “Tô Nhiễm, tình huống lúc nãy, vậy mà mày dám giúp người ngoài, mà không đến giúp tao, tao mới là ba ruột của mày!”
Sắc mặt Tô Nhiêm ngưng trọng, mím môi không nói gì.
“Tao biết mày hận tao, nhưng dù tao làm chuyện gì, xuất phát điểm cũng là muốn tốt cho mày, mày báo đáp lại như vậy sao? Nếu mẹ mày trên trời linh thiêng, thấy tao với mày gây nhau như vậy, làm sao nhắm mắt được!”
“Đủ rồi! Đừng nói về mẹ với con! Nếu mẹ thật sự linh thiêng, thấy con biết phân biệt thiện ác, chắc chắn sẽ tự hào! Còn có, đừng nói 1 câu là vì tốt cho con, nếu không phải ba, bây giờ con sớm đã con cháu vây quanh đầu gối rồi, nhưng bây giờ con ra sao? Bây giờ con chỉ cô độc 1 người, ở nhà mình còn phải chịu ánh mắt khinh thường của Bạch Linh, ha... đây là cái ba nói tốt cho con sao! Con cảnh cáo ba, yến tiệc lần này dù mục đích của ba là gì, con nhất định sẽ ngăn cản!”
Lão thái gia đập bàn 1 cái, “Mày dám!”
“Ba cứ thử coi con dám không!”
Hai ba con đột nhiên như giương kiếm với nhau!
Tô Vi Túc đứng kế bên lão thái gia thấy vậy lập tức chạy ra giảng hòa, “Lão gia, ngài đừng làm lão thái gia tức giận nữa, lão thái gia dạo này sức khỏe không tốt, với lại lão thái gia thật sự rất thương cậu, vốn dĩ ngày mai lão thái gia muốn giới thiệu Bạch Linh với mọi người, cũng chọn Bạch Linh là người thừa kế, nhưng vì ngài mà ông ấy đã bỏ luôn mục đó... lão gia, dù sao cậu và lão thái gia cũng là ba con, đánh nát xương cốt thì vẫn còn gân, đừng vì người ngoài mà tức giận với lão thái gia”
Mặt Tô Nhiễm khẽ lạnh, “Đây là chuyện của ông ấy, nếu ông ấy muốn, ngày mai ông ấy vẫn có thể giới thiệu Bạch Linh là người thừa kế, tất cả chuyện này đều không liên quan đến tôi!”
Tô Vi Túc thở dài.
Làm sao có thể không liên quan được!
Lão thái gia không phải đang lo lắng nếu Bạch Linh làm người thừa kế, đến lúc đó đối phó với lão gia hay sao!
Trong lòng lão thái gia cũng rõ chuyện này, nhưng bởi vì hai cha con oán giận nhau hơi sâu, cho nên không chịu nhận mà thôi!
Nhìn thấy lão thái gia nhịn đến mặt đều đỏ lên, Tô Vi Túc lập tức nói, “Lão gia, hay là ngài đi nghỉ ngơi trước, ở đây có tôi chăm sóc cho lão thái gia rồi!”
Tô Nhiễm không chút do dự, quay người rời đi!
Đi đến trước cửa, đột nhiên như nhớ ra chuyện gì, quay đầu lại sắc mặt nghiêm trọng nhìn lão thái gia, “Con cần phải cảnh cáo ba, không được làm tổn thương đến vợ của Tiêu Lăng, nếu không con nhất định không tha thứ cho ba!”
Mắt lão thái gia chuyển động, “Tại sao?”
Không lẽ Tô Nhiễm biết Tô Tố đó là con của mình rồi?
“Không có nhiều tại sao như vậy, nói chung là không được!”
Mắt lão thái gia chuyển động lần nữa, “Không phải mày thích đứa con gái đó rồi chứ!”
Tô Nhiễm nhịn đến mặt đỏ bừng!
Ánh mắt anh như mũi tên vậy, trực tiếp nhìn thẳng vào lão thái gia, “Ông già như ông có cần mặt mũi không! Tôi lớn tuổi như vậy rồi, người ta chỉ là cô gái nhỏ hơn 20 tuổi, sao có thể để ông sỉ nhục như vậy! Ông đừng nói tôi biết là ông không biết tại sao, con cảnh cáo lại lần nữa, nếu ba dám làm hại cô ấy, con tuyệt đối không tha thứ!”
Tô Nhiễm cực kỳ tức giận!
Lão già rõ ràng biết Tô Tố là con ông, nhưng vì muốn thử ông, vậy mà dám nói lời mất mặt này!
“Chỉ vì nó có vẻ ngoài giống cô ta?”
“Đủ rồi, ba đừng mở miệng thì cô ta cô ta, nếu không phải bởi vì ba...” Cơn giận của Tô Nhiễm của nghẹn lại trong ngực, ánh mắt căm hận, sau đó mím môi, ánh mắt lạnh lùng nhìn lão thái gia, “A... nói với ông có ích lợi gì, đối với người không có nhân tính như ông, chuyện gì cũng cảm thấy hợp lý mà!”
Tô Nhiễm không quan tâm đến lão thái gia nữa, quay lưng không chút do dự rời đi.
Mắt lão thái gia thấy anh đã đi xa, càng thêm tức giận, “Đáng chết, vậy mà nó dám vì 1 đứa con gái mà gây lộn với tao! Tao là ba của nó!”
Tô Vi Túc thở dài, trong lòng nghĩ, nếu không phải là ba ruột của lão gia, với hận thù sâu đậm như vậy, lão gia nhất định cùng ông đồng quy vu tận rồi, trong lòng lão gia cũng là nỗi khổ a. Người mình yêu nhất bị ba mình hại chết, và mấy đứa con của mình đến nhìn 1 cái cũng chưa nhìn qua, chuyện này nếu là người khác thì ai sẽ không hận chứ? Bình thường lão gia có thể đối xử với lão thái gia như không có chuyện gì xảy ra, đã là rất khó rồi.
“Lão thái gia, ngài đừng khiển trách lão gia, trong lòng cậu ấy cũng rất khó chịu.”
“Trong lòng nó khó chịu, vậy trong lòng tôi thì dễ chịu sao? Năm đó tôi làm chuyện đó là muốn kích thích nó, để nó trở nên tàn nhẫn 1 chút, sau đó làm người thừa kế của tôi, nếu nó ngoan ngoãn nghe lời, tiếp nhận kinh doanh của gia đình, tôi cần phải làm đến bước này sao!”
Tô Vi Túc lắc đầu không nói chuyện.
Nói cho đến cùng, ai cũng có nguyên nhân của chính mình.
Lão thái gia sờ ngực, rất lâu mới bớt giận, ông hỏi Tô Vi Túc, “Để an bài tốt chưa?”
“Đã theo căn dặn của ngài mà an bài rồi!”
“Chắc chắn không xảy ra lỗi lầm gì?”
“Lão thái gia yên tâm, chúng ta không hành động, thì đến lúc đó có tra cũng không tra đến chúng ta, với lại... hắc đạo khó lường, chúng ta cũng là người bị hại, liên quan gì tới chúng ta chứ!”
Mặt lão thái gia lộ ra chút ý cười, “Rất tốt, rất tốt!”
“Đang tiếp cận người bên kia chưa?”
“Lão thái gia yên tâm, đã an bài tốt rồi!”
Lão thái gia gật đầu, “Vậy thì tốt! Đúng rồi, nhân yến tiệc ngày mai, chúng ta cần phải càng cẩn thận hơn với lô hàng, đừng để đến phút cuối cùng xảy ra chuyện gì!”
Lão thái gia càng nghĩ càng vui vẻ.
Ông chỉ cần đợi thêm mấy ngày nữa, trong nước rất nhanh không còn trở ngại gì nữa!
Lãnh Mạc?
Tiêu Lăng?
Ha...
Hôm nay ông nhịn để cho hai hậu bối tự tung tự tác, nhưng chuyện đó cần phải trả giá!
Rất nhanh, bọn nó sẽ biết, Tô gia của ông không dễ ăn hiếp!
“Lão thái gia, không có chuyện gì tôi rời đi trước, tôi đi sắp xếp quy trình của yến tiệc ngày mai 1 chút!”
“Đi đi!”
Tô Vi Túc đi đến trước cửa, đột nhiên lão thái gia nhớ ra chuyện gì đó, kêu lại.
“Lão thái gia còn gì cần căn dặn ạ?”
Lão thái gia do dự 1 chút, cuối cùng thở dài, “Kêu bên kia động tay động chân thì chú ý 1 chút, cố gắng... đừng làm tổn thương đến Tô Tố!”