Mục lục
Truyện Lấy Phải Boss Kiêu Ngạo (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Như muốn chứng minh điều gì đó,Trương Hân đưa tay ấn màn hình điện thoại.

Mộ Bạch nắm lấy cổ tay cô ấy,cau mày không vui nhìn Trương Hân, “Trương tiểu thư,đây là đồ cá nhân của Tô Tố.”

“Tôi biết tôi như thế này là rất mất lịch sự,nhưng... Tôi có một việc rất quan trọng cần phải chứng minh một chút.”

“Thế thì cũng phải đợi Tô Tố đồng ý mới được.”

Cả hai người bế tắc không ai chịu nhượng bộ ai.

Trương Hân khẩn thiết nhìn Lãnh Mạc,cô tuần chặt lấy cánh tay của anh, “Lãnh Mạc,giúp em với,em không xem **của cô ấy,em cũng không xem bất kỳ đồ vật gì cả.Em chỉ muốn xem điện thoại của cô ấy có tắt máy hay chưa,nếu tắt rồi,em chỉ cần mở máy lên một chút thôi.”

Lãnh Mạc nhìn Trương Hân rồi lại nhìn Mộ Bạch,Trương Hân rất ít khi dùng giọng điệu cầu khẩn để nói với anh,vả lại yêu cầu của cô cũng đâu có gì là quá đáng.

“Mộ Bạch cho cô ấy xem một chút.”

“Cô có chắc chắn chỉ là xem cô ấy đã tắt máy hay chưa?”

“Chắc chắn.”

Mộ Bạch nới lỏng tay.


Trương Hân nhanh chóng ấn thử hai chiếc điện thoại,một trong hai chiếc vẫn mở máy,chiếc còn lại màn hình tối đen trong trạng thái đang tắt máy.

Lồng ngực Trương Hân đập thình thịch.

Cô biết có vài việc không thể phát sinh ra nhưng chỉ là việc này cô không thể nào giải thích nổi,càng không thể khống chế bản thân không chạm vào nút mở máy, màn hình điện thoại cũng bắt đầu sáng lên.

Ba người đàn ông nhìn cô hoàn toàn không hiểu gì.

Trương Hân như một người điên từ trong túi lấy điện thoại của mình ra,tìm số điện thoại đã gửi tin nhắn cho cô,ấn nút gọi đi.

Một giây.

Hai giây.

Ba giây sau,điện thoại của Tô Tố vâng lên,màn hình cũng sáng lên,màn hình hiện lên lại không phải là một loạt con số mà lại là bà chữ quên thuộc.

Chị Tiểu Hân.

Trương Hân không dám tin mím chặt môi,trong phút chốc nước mắt cứ thế rơi xuống.

Chị Tiểu Hân...

Đây chính là cách Tô Tố hay gọi cô,Tô Tố từ nhỏ đã gọi với như vậy.Cô vào ngành giải trí này từ khi tuổi còn nhỏ,mọi người đều gọi cô là Tiểu Hân hoặc là tiểu Trương,cho tới khổ cô dần dần có tiếng tăm rồi càng có nhiều người hơn gọi cô là chị Hân.Trong cuộc đời cô,chỉ có Tô Tố là người duy nhất gọi với là chị Tiểu Hân,Tô Tố cũng từng điều chỉnh nói rằng chỉ có cô ấy mới có đặc quyền gọi như thế.

Tô Tố.

Tô Tố.

Trương Hân cầm điện thoại chạy về phía Tô Tố vừa rời đi.

Tô Tố.

Nhất định là Tô Tố

“Trương Hân, làm sao vậy.”

“Em phải đi tìm Tô Tố,em phải đi gặp cô ấy.” Trương Hân hất tay của Lãnh Mạc ra. “Anh tránh ra,đừng có cản em.”

“Được được được,em bình tĩnh chút,anh đưa em đi tìm Tô Tố và Tiêu Lăng được chưa.Anh ngay bây giờ đưa em đi.”

“Vâng.”

...

Ở nơi khác.

Tiêu Lăng ôm chặt Tô Tố bước nhanh về phía bãi đỗ xe,sắc mặt anh khó coi không tả nổi.Tô Tố cũng không đam nhìn anh.

“Có lạnh không?”

Đương nhiên lạnh,nhưng cô quá lạnh luôn.Người kế bên cạnh cô không ngừng tỏa máy lạnh.

Tố Tố cắn môi,tội nghiệp nói “... lạnh”

Tiêu Lăng ôm càng chặt hơn,tốc độ cũng nhanh hơn.

Không dễ dành gì mới tới được bãi đỗ xe,Tiêu Lăng đưa Tô Tố ngồi thẳng lên hàng ghế sao của xe,không nói gì lên thẳng xe,mở máy sưởi,sau đó khởi động máy.

“Ấy,đợi với,tôi cũng đi cùng.” An Tiêu Hy ngay lập tức gõ cửa sổ,không cần để ý đến gương mặt lạnh lùng của Tiêu Lăng tự lên thẳng xe, “Tôi cũng muốn đi cùng,tôi phải đợi Tô Tố không có vấn đề gì mới về nhà.Tô Tố cậu có thấy chỗ nào khó chịu không,có đau không,có tức ngực không?”

“Không,chỉ thấy lạnh thôi,những chỗ khác không sao cả.”

“Quần áo cậu ướt hết dính vào người đương nhiên là lạnh rồi.” Xe khởi động phóng nhanh ra khỏi bãi đỗ xe,Tiểu Hy nhìn tình trạng hiện tại của Tô Tố,cắn chặt môi đưa ý kiến, “Hay là... Tô Tố cậu cởi hết quần áo ướt đang mạc trên người ra... Này,cậu đừng nhìn mình như vậy,mình chỉ lo cậu như thế này sẽ cảm thôi,thật sự sẽ bị cảm đó.Bọn mình còn tắm chung rồi,sợ gì bị nhìn thấy,còn Tiêu Lăng... bọn cậu cũng đã phát sinh chuyện phát sinh rồi,cậu vẫn còn sợ anh ấy nhìn thấy à.Tới bệnh viện vẫn còn một quãng đường dài,kể cả có mở máy sưởi nhưng quần áo dính vào người cậu cũng không thể thấy thoải mái được.Không to tát gì thì đợi tới bệnh viện để Tiêu Lăng lấy áo khoác che đi bế cậu,chỉ cần không bị lộ hết ra là được.”

“... Không muốn.”

“Cởi.” Câu này là từ miệng Tiêu Lăng,anh vừa lái xe vừa nhìn cô, “Nghe lời An Tiểu Hy đi,cởi ra,đến lúc ốm ra đó sẽ ảnh hưởng tới việc quay phim của em đấy.”

Dùng công việc để ép cô.

Tô Tố cắn răng,những việc khác cô không sợ,nhưng thật sự chỉ lo vì sức khỏe bản thân mà làm ảnh hưởng tới công việc của cả một ekip làm phim.

Trước kia ở trong đoàn phim 《Ngạo Vân truyện》 cô đã có rất nhiều lần không đi quay,lần này đoàn phim 《Nhất Tiếu Nại Hà》 cô đặc biệt không muốn do cô mà làm ảnh hưởng tới việc quay phim.Mà 《Nhất Tiếu Nại Hà》 là phim phát theo tuần,vừa quay vừa phát,cơ bản cô không thể làm ảnh hưởng thời gian.

Cô căn cắn răng,cởi thôi.

Quần áo ướt trên người được cởi ra quả nhiên là thoải mái hơn rất nhiều,chỉ là có chút thân thể loã lồ làm cho cô cực độ không có cảm giác an toàn.

An Tiêu Hy nhìn thấy tình cảnh hiện tại nhanh chóng nhặt áo khoác của Tiêu Lăng lên,khoác lên người cô,dùng lực ôm chặt lấy cô để cho cô có chút hơi ấm, “Tô Tố cậu có thấy tốt hơn chút nào không?”

Tô Tố thấy tim mình ấm áp hẳn lên, “Tốt nhiều hơn rồi.”

Tiêu Lăng lái xe rất nhanh đã tới bệnh viện ở gần trường nhất.

Gần trường học nhất lại là bệnh viện Phục Hoa.Tiêu Lăng thật sự không hề muốn tới địa bàn của Mạc Tầm,nhưng nhìn thấy bộ dạng hiện nay của Tô Tố,cũng không thể không nhịn được.

Vừa xuống xe anh đã bế ngay Tô Tố lên,An Tiểu Hy tự động nói, “Mình đi làm thủ tục.”

“Không cần ở viện,mai mình vẫn còn phải quay phim,mình chỉ cần truyền ngừa cảm cúm là được rồi.”

Giường bệnh 2 phòng một phòng khách của bệnh viện Phục Hoa này là cao cấp nhất.Tiêu Lăng đưa Tô Tố vào thẳng trong bồn tắm, “Tắm nước nóng trước,ra ngoài truyền sau.”

“ồ,vâng,quần áo...”

“Tô Tố cậu đợi nhé,bây giờ tớ đi mua quần áo cho cậu,size quần áo của cậu tớ biết rồi,xong tớ sẽ mua một bát canh nóng để cậu ấm người.”

Tiêu Lăng vốn định gọi cho thư ký Trương để cô ấy đem quần áo tới,nhưng nghe thấy lời An Tiểu Hy nên thôi.

“Cảm ơn cô.”

Tiểu Hy ho hai tiếng, “Tôi đâu có vì anh,tôi vì Tô Tố.”

Nói xong nhanh chóng bước ra ngoài.

...

Tô Tố đi vào nhà tắm tắm,Tiêu Lăng đứng ở bên ngoài đợi,chưa đến năm phút điện thoại của anh vâng lên,là Lãnh Mạc.

“Có chuyện gì không?”

“Bây giờ cậu đang ở đâu?”

Tiêu Lăng nhíu lông mày, “Bọn cậu không cần phải qua đây đâu.”

“Nói địa chỉ.”

Tiêu Lăng không còn cách nào khác đành nói địa chỉ hiện tại của anh và Tô Tố.


Tô Tố vừa tắm gội xong đang sấy tóc,Tiểu Hy đi mua quần áo vẫn chưa về,cho nên mặc tạm bộ đồ kẻ màu xanh dành cho bệnh nhân.Vẫn chưa bắt đầu truyền,Lãnh Mạc và Trương Hân đã tới bệnh viện rồi.Theo sau còn có hai người đang trong tâm trạng không được trên tâm cho lắm là Tôn Nguyên và Mộ Bạch.


Tô Tố tắm qua nên tinh thần cũng tốt hơn một chút,nằm trên giường bệnh đợi truyền.Cô không biết những người này tới,nên vừa nhìn thấy bọn họ, “A, để cho mọi người lo lắng rồi,nhưng tôi chắc không có vấn đề gì đâu,đợi chút nữa truyền chống cảm cúm là...”


Cô vẫn chưa nói hết thì bị Trương Hân vẫy tay ngắt quãng.


Trương Hân ngẩn người nhìn Tô Tố,hoài nghĩ nhìn rất sâu vào mắt Tô Tố,cô nắm chặt điện thoại trong tay,từng nước từng bước tiến lại gần Tô Tố, “Tố Tố em là Tố Tố,có đúng không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK