Cánh cửa đền thờ được đóng lại, cô ta nhìn các vị trí sắp xếp trước mắt cô, chỉ cảm thấy lạnh trong người.
Chẳng mấy chốc, cô ta nghe thấy tiếng mở cửa sau lưng.
Bạch Linh làm qúa nhiều điều xấu, trong lòng cô đột nhiên trở nên lạnh lẽo, cô ta quay người lại, nhìn thấy có người tiến tới, liền thở phào nhẹ nhỏm.
Là người hầu không phải người khác, đó là Tô Nhiễm!
“Ông đến đây làm gi!” Bạch Linh có thái độ không tốt.
“Đương nhiên là đến để cầu xin cho cô, xem cô chết chưa thôi!” Tô Nhiễm đối với Bạch Linh cũng có thái độ không tốt, ông ta mặc mốt bộ quốc phục màu trắng kem, yên lặng đứng ở đó, nhìn vào hoàn toàn không nghĩ rằng là người là 40 mấy tuổi, toàn cơ thể toát ra sự xa hoa và nhẹ nhàng.
Tô Nhiễm chậm rãi bước vào, nhìn thấy vết thương trên trán Bạch Linh, đôi mắt tinh khiết sáng loé và sau đó ghê tởm nhìn vào chỗ khác.
“Không muốn đến thăm tôi thì đừng đến, đừ ng tỏ ra ánh mắt thế này!” Không có lão thái gia ở bên cạnh, Bạch Linh đối với Tô Nhiễm tuyệt đối không thân thiện!
Đương nhiên rồi, trước mặt lão thái gia thì đừng nói đến vấn đề khác!
Lão thái gia chỉ một đứa con trai duy nhất, còn là bảo bối nữa, nếu như cô ta trước mặt lão thái gia thiếu tôn trọng Tô Nhiễm thì đó là đang tìm cái chết!
Tô Nhiễm ngồi lặng lẽ trước mặt Bạch Linh.
Ông ta kéo tà dưới của quốc phục và ngồi xuống đất, rõ ràng đó là một thái độ thô tục nhưng ông ta lại trông rất thanh lịch khi làm hành động đó.
“Ông làm gì vậy?”
“Đương nhiên là đang xem trò cười của cô!”
Bạch Linh giận dữ và lườm ông ta, “Vậy ông xem đủ chưa!”
Tô Nhiễm nhìn mặt cô ta, có một lúc mất hồn.
Bạch Linh và mẹ cô ấy diện mạo có vài điểm tương đồng, nhưng mẹ cô ấy luôn luôn dịu dàng và tính khí cũng khí đi nổi nóng. Nhưng Bạch Linh trước mắt đây đã làm hỏng hình ảnh của mẹ cô.
“Cô không nên có khuôn mặt này!”
“Tôi như thế nào thì liên quan gì đến ông!”
“Tôi cũng hi vọng là không liên quan!”
Nhưng một mực, cô ấy là con của ông ta, điều này thực sự không thể chối cãi.
Tô Nhiễm đôi mắt loé lên nhìn vào Bạch Linh, “Lần này cô mắc lỗi gì, nói nghe xem.”
“Không liên quan đến ông!”
Nói ra thì cũng để Tô Nhiễm xem là trò cười, cô sẽ không thể cho ông ta tự nhiên mà cười như vậy.
“Không nói? Được, vậy tôi đi, cô tự quỳ ở đây từ từ nhé.”
“Ông, ông, đợi chút!”
Tô Nhiễm đứng lên, không quan tâm đến cô ấy, ông ra đến là để xem trò cười. Xem cũng đã xem xong rồi, cũng nên đi rồi.
Tô Nhiễm vỗ vào những vết bụi không tồn tại trên người, sải bước về phía trước.
“Tôi kêu ông dừng lại ông không nghe sao!”
“Để tôi nhắc nhở cô, bây giờ cô chưa tiếp quản dòng họ Tô, cho nên không có tư cách hét lớn với tôi, chỉ cần tôi bây giờ ra lệnh một tiếng thì cô cũng đừng mong hôm nay bước chân ra khỏi đền thờ!”
Bạch Linh nghiến răng.
Tô Nhiễm cười nhẹ, trong ánh mắt không có ý muốn cười, “Bạch Linh, nếu cô không hối lỗi bây giờ...”
“Đủ rồi, đừng đem chuyện hối lỗi nói với tôi! Mắc gì để tôi hối lỗi! Tôi đã làm gì sai! Đúng, ông biết rồi đúng không, là chính tay tôi giết chết chị sinh đôi của tôi, sao nào, hận tôi chứ! Nhưng đó là do cô ta đáng đời! Ai bảo cô ấy dụ dỗ người đàn ông của tôi, cô ấy đáng chết!”
“Nếu như không có cô ấy thì cô bây giờ đã chết rồi!” Tô Nhiễm trên mày loé lên một sự tức giận.
“Đúng vậy, cho nên tôi cám ơn cô ta.” Bạch Linh lạnh lùng và cười lên, “Tôi đặc biệt biết ơn chị gái này của tôi, nếu như không phải dây rốn của con cô ta, nói không chừng thì tôi đã mất mạng rồi, hơ hơ, nhưng mà ông nói, cô ta muốn sinh con với ai không tốt cho cô ấy sao, tại sao phải có con với người đàn ông của tôi. Đổi lấy chuyện này thì ai cũng không thể chấp nhận nó.”
Lúc này Tô Nhiễm không còn lời để nói với Bạch Linh!
Vì nó không thể chấp nhận!
Lúc ấy Mạc Tầm đề nghị, tại sao cô ta lại đồng ý?
Rõ ràng là bản thân ích kỷ!
Muốn sống, nhưng lại không muốn Mạc Tầm dụ dỗ Tô Tố.
Trên đời làm gì có chuyện tốt như vậy!
Trong ba năm qua, ông ta cũng hiểu ra được, Bạch Linh... rõ ràng là vô phương cứu chữa!
“Hôm nay, xem như tôi nhiều chuyện, cô tiếp tục quỳ đi!”
Bạch Linh hận đến nghiến chặt răng.
Đợi cô ấy nhận được quyền, cái ông Tô Nhiễm này cô ta tuyệt đối không bỏ qua!
...
Tô Nhiễm từ đền thờ bước ra, ánh mặt trời bên ngoài chiếu lên người, ngay lập tức đẩy đi sự lạnh lẽo trong hành lang.
Ông ta không thích đền thờ của gia đình Tô, mỗi năm cần phải đi thờ cúng mà ông ta không bao giờ đi thờ cúng.
Ông ta nghĩ rằng ba của ông ta rất nực cười!
Ông ta đáng lẽ có một số chú, bác, nhưng vì ba là người nắm quyền nên đã giết chết tất cả, sau khi giết chết thì lại làm ra một đền thờ sắp xếp các hài cốt để thờ cúng... những chuyện nực cười này thì chỉ có ông ta mới làm ra được!
“Lão gia, lão gia, ngài ở đây à, điện thoại trong phòng ngài đang reo, có người kiếm ngài!
“Kiếm tôi?” Tô Nhiễm nhìn người hầu bên cạnh, “Đã nói là ai chưa?”
“Không nói, chỉ nói là kiếm ông có việc rất quan trọng, vì vậy muốn ông phải trả lời điện thoại.”
“Tôi biết rồi!”
Tô Nhiễm về phòng!
Phòng của ông cũng là nét cổ kính, trang trí bên trong cũng là trang trí thuần tuý của Trung Quốc, thậm chí cả điện thoại cũng cũ!
Tô Nhiễm kêu những người giúp việc trong phòng ra, “Các ngươi lui trước đi!”
“Vâng, lão gia!”
Tô Nhiễm dựa vào số điện thoại trước đó thể gọi lại, “Xin chào, tôi là Tô Nhiễm!”
...
Nửa tiếng sau, Tô Nhiễm cứng đơ và tắt máy!
Ông ta từ từ ngồi trên chiếc ghế bành
Dần dần, mí mắt bắt đầu run rẩy, ngón tay cũng bắt đầu run, cuối cùng thì cả người đều run lên rất kịch tính.
Ông ta ôm lấy mặt!
Đôi mắt đỏ bừng!
“Được! Mọi người đều biết chuyện này, nhưng lại giấu tôi!” Tô Nhiễm năm chặt nắm đấm, ông ta gần như ngay lập tức đứng dậy khỏi ghế bành, vội vã đi tìm lão thái gia hỏi rõ chuyện này, vừa đi đến cửa thì anh đột nhiên dừng lại.
Không được!
Không được đi hỏi như vậy!
Ông ta hiểu sâu sắc về ba mình, ông ta giết người không chớp mắt và bỏ qua tình cảm gia đình, nói từ tình cảm gia đình với ông ta thì đều là cức chó!
Vì vậy, ngay cả khi ông ta đi hỏi rõ ràng thì cũng không thay đổi bất cứ điều gì!
Cũng giống như hai mươi bảy năm trước!
Lúc ấy ông đã bị thâm nhập, thâm nhập đến nghe lời chỉ dẫn của ba mình, gửi vợ và con cái ra khỏi Tô gia!
Nhưng, ba vẫn không bỏ qua cho họ!
Bạch Linh và mẹ chính là bị ba giết chết!
Nếu như trên người Bạch Linh và Tô Tố không phải mang theo dòng máu gia đình họ Tô thì sẽ không bao giờ thoát khỏi thảm hoạ.
Lúc này Tô Nhiễm bình tĩnh lại
Đúng, ông ta không thể hỏi!
Chỉ cần giả vờ như không biết gì!
Nhưng mà, nghĩ đến việc lúc nãy nghe được sự thật thì ông ta không làm được.
Tô Nhiễm quay người, đổi thành một trang phục bình thường, từ chiếc tủ đồ cổ lấy ra một chiếc túi da, ông ta hỗn loạn đựng vào một số quần áo, cầm bóp tiền và điện thoại liền đi ra khỏi phòng!
“Lão gia?”
Tô Nhiễm siết chặt môi, “Tôi muốn ra ngoài!”
“Hả? Vậy nô tì đi nói với lão thái gia.”
“Không cần nói với ông ta!” Tô Nhiễm kéo theo chiếc vali bước ra bên ngoài, lạnh lùng nói, “Nói với ông ta tôi đi ra ngoài thư giãn tâm trí, thời gian sau quay trở lại!”