Tiêu Lăng nhịn cục tức xuống, chỉ vào mũi Cảnh Thụy chửi lớn, “Đồ chết tốt, mày đã sớm biết chuyện này, sao không nói với gia đình! Tiểu tử thối, nếu không phải chú Lãnh Mạc nói ta nghe, có phải tụi bây muốn giấu chuyện này luôn!”
Cảnh Thụy bị trúng tim đen không dám nói chuyện.
Anh cũng phát hiện ra.
Tiểu Thất thất tình, ba không nỡ chửi cô ấy, cho nên lửa giận chuyển hết trên người anh.
Anh nhỏ tiếng nói, “Từ nhỏ đến lớn đều thiên vị...”
Lông mày Tiêu Lăng như dựng đứng, “Mày nói gì?”
“Con nói con biết rồi, sau này không dám như vậy nữa!”
Vậy còn được!
Tiêu Lăng ném roi trên tay xuống, ngồi trên sofa hít thở thật mạnh, chỉ vào mũi của Cảnh Thụy nói, “Mấy cái xem mắt tầm bậy của em con đều dẹp hết cho ta!”
Trong lòng Tiểu Thất thả lỏng.
Nhưng vẫn chưa kịp thả lỏng hoàn toàn, đột nhiên nghe nửa câu sau của Tiêu Lăng, “Đối tượng con giới thiệu cũng không ai tốt cả, để ta! Gần đây ta kêu người tra 1 lượt tất cả các công tử của danh môn vọng tộc, tìm hết tất cả những người thích hợp với Tiểu Thất! Con và Tiểu Thất nhanh chóng tròn 24 tuổi rồi, đợi bữa tiệc sinh nhật 24 tuổi của hai đứa, tổ chức 1 party hoành tráng, mời hết tất cả những người đó, để cho Tiểu Thất lựa chọn từng người 1!”
Nghĩ đến cảnh tượng đó khiến da đầu người khác tê rần.
Da gà của Tiểu Thất đều nổi hết lên, “Daddy...”
“Im miệng, con không có quyền nói chuyện ở đây!” Tiêu Lăng tức giận nói, “Ta không tin, ngọc trong tay Tiêu gia, mà không thể tìm được người chồng như ý! Tiêu Tiểu Thất, ta cảnh cáo con, nếu con dám không tham gia bữa tiệc sinh nhật, ta sẽ băm chết Lục Sâm, băm thành thịt bằm thì thôi!”
“Daddy...”
“Con yên tâm, ba nhất định tìm được 1 nhà tốt cho con, sau đó tìm người đàn ông đối xử cực kỳ tốt với con, sau này con nhất định hạnh phúc sống 1 đời, để tên Lục Sâm chết tiệt đó phải hối hận!”
“Daddy!”
Tiêu Lăng lông mày dựng đứng, bộ dạng uy hiếp, “Con còn muốn nói gì?”
Giống như chỉ cần Tiểu Thất dám trả lời, anh lập tức kêu người đối phó Lục Sâm vậy.
Tiểu Thất, “...”
Đến lúc này cô còn có thể nói gì chứ!
Tiểu Thất buồn phiền cúi đầu, “Con biết rồi...”
Lúc này Tiêu Lăng mới hài lòng 1 chút, nói thật, Tiểu Thất và Lục Sâm chia tay anh cũng khá vui, là người làm cha, đương nhiên muốn chọn người con rể ưu tú về mọi mặt, quan trọng nhất là cơ thể phải tốt, 1 chân của Lục Sâm bị phế rồi, sau này hai người thật sự sống chung với nhau, rốt cuộc ai chăm sóc ai nhiều hơn?
Chia tay là chuyện vui anh muốn thấy.
Nhưng...
Nhưng mà điều làm Tiêu Lăng không chấp nhận được, đó là người đề nghị chia tay lại là Lục Sâm!
Đáng chết!
Muốn đề nghị cũng phải là con gái cưng của anh, hẹn hò với hắn ta, vốn dĩ con anh đã hạ thấp thân phận của mình để chịu ủy khuất rồi, vậy mà hắn còn dám đề nghị chia tay!
Tiêu Lăng càng nghĩ càng tức giận.
Càng tức giận hơn là vì con của anh lại không tiền đề như vậy, cũng chia tay rồi con nói tốt cho tên Lục Sâm đó.
Tiêu Lăng nhìn khuôn mặt của Tiểu Thất, càng nhìn càng tức.
Cuối cùng thật sự không chịu nổi, trực tiếp đứng lên từ sofa, “Tôi vào phòng Niên Niên xem Niên Niên tỉnh chưa!”
Hừ!
Con gái lớn rồi liền không nghe lời!
Vậy là con gái nhỏ của anh tốt, ngoan ngoãn, mỗi ngày nằm trong lòng anh, cười ngây thơ với anh, quan trọng hơn là, con gái nhỏ rất thích bám lấy anh, mới không giống bộ dạng của Tiểu Thất, hẹn hò xong thì trái tim cũng chạy theo người khác!
3 người không biết nói gì nhìn hình bóng Tiêu Lăng rời đi.
Đợi Tiêu Lăng đi rồi, Tô Tố vẫy tay với Tiểu Thất, “Tiểu Thất, qua đây mẹ nói chuyện!”
“Mẹ, con thì sao?” Cảnh Thụy cũng đến gần.
“Con?” Tô Tố hừ nhẹ 1 tiếng, “Con đi siêu thị mua rau về, hôm qua nhà xào rau, mua thêm sườn về xào cho Tiểu Thất ăn.”
“Được rồi, Tiểu Thất là công chúa của nhà này, con là người hầu!”
Tô Tố và Tiểu Thất nhịn không được cười lên.
Thấy Cảnh Thụy cũng đi, Tô Tố kéo Tiểu Thất ngồi lên sofa, Tiểu Thất có chút bất an, “Mami...”
“Căng thẳng cái gì, nói chuyện với mẹ của mình cũng căng thẳng sao!” Tô Tố nắm tay Tiểu Thất, than nhẹ 1 tiếng, “Đừng giận ba con, ba là do quá thương con...”
“Con biết mà!”
“Hai mẹ con ta lâu rồi không tâm sự. Tiểu Thất, con nói mẹ nghe trong lòng con nghĩ gì.”
Tiểu Thất vặn vặn đầu ngón tay, cúi đầu nửa ngày không nói gì.
Tô Tố biết cô lo lắng, “Con yên tâm, mẹ bảo đảm, nội dung hôm nay nói với con, tuyệt đối không nói 1 chữ với ba con.”
“Mam, mẹ bảo đảm?”
“Mẹ bảo đảm!”
Tiểu Thất cắn môi, “Mami, mẹ đừng nói con không có tiền đề, con, con chính là không có tiền đề, rõ ràng biết Lục Sâm tổn thương con như vậy, con còn thấy anh ta đi lựa nhẫn cưới cùng với Triệu Đình Đình, còn thấy anh ta và Triệu Đình Đình đi ăn cơm vừa cười vừa nói, con quyết tâm phải quên anh ta, nhưng... càng muốn quên, con càng không quên được, trong đầu con... toàn là thời gian anh ấy đối tốt với con, con tin thời gian anh ấy ở với con, nhất định là thật lòng.”
Tô Tố gật đầu, “Vậy con tính như thế nào, con lúc nãy cũng nói rồi, thứ 4 Lục Sâm đã di cư qua Thụy Sĩ rồi.”
Tiểu Thất cười khổ nhìn xuống, “Cho nên... con muốn dùng thời gian cuối cùng này, nhớ về anh lần nữa, đợi anh ấy thật sự đi Thụy Sĩ rồi, sau này con nhất định sẽ cố gắng cố gắng quên anh ấy. Đối tượng xem mắt mà daddy sắp xếp, nếu có cảm giác tốt, cho sẽ thử tiếp xúc. Mami, mẹ nói xem con mẹ ưu tú như vậy, nhất định sẽ tìm được người đàn ông ưu tú hơn có phải không?”
Tô Tố đau lòng nhìn cô, “Đúng, mẹ tin con nhất định sẽ gặp người tốt hơn.”
Tô Tố nghe lời Tiểu Thất nói, hơi yên tâm.
Tính cách của Tiểu Thất giống như cô hồi trẻ, quá chân thành trong tình cảm, lúc này cô đang nhớ lại hồi trước khoảng thời gian cô chia tay với Tiêu Lăng, nếu không có Tiểu Thất và Cảnh Thụy nhỏ tuổi, cô sớm đã không gượng dậy nổi.
Bây giờ xem ra, con gái cô kiên cường hơn cô rồi.
Chỉ cần tinh thần của cô là tốt, thời gian chính là liều thuốc tốt nhất, nhất định sẽ đem đến tình yêu đẹp nhất cho cô.
“Mami...”
“Ừ?”
“Thứ 4... con muốn đi sân bay tiễn Lục Sâm, cũng coi như vẽ dấu chấm câu cho cuộc tình của bọn con!”
Tô Tố đau lòng xoa đầu cô, “Cần mẹ kêu tài xế chở con lên không?”
“Không cần!” Tiểu Thất thả lỏng, cô còn tưởng mẹ sẽ phản đối, cô nhẹ giọng nói, “Nếu thật sự kêu tài xế, daddy nhất định sẽ biết, bữa đó con lén lút đi sân bay, con với Lục Sâm lời cần nói lời từ biệt đều nói rồi, bây giờ thật sự không biết nói gì với anh ấy, cho nên con tính lén đi, không để anh ấy phát hiện... con chỉ nhìn anh ấy từ xa lần nữa, đợi anh ấy đi qua chỗ kiểm tra thì con rời đi.”
“Được! Mẹ ủng hộ bất kỳ mọi quyết định của con!”
Càng hy vọng thời gian thật chậm, thì thời gian trôi qua thật nhanh.
Rất nhanh, đã đến ngày thứ tư.
Tiêu Lăng và Tô Tố biết sau khi Tiểu Thất thất tình, bèn yêu cầu Tiểu Thất trở về nhà, Tiểu Thất mấy ngày nay không có gần gũi với mọi người, mỗi ngày vì không muốn bản thân nhớ đến chuyện của Lục Sâm, nên vào thời gian rảnh rỗi cô thường ra trông coi quán cà phê, không thì ở nhà luyện tập vẽ bằng tay trái.
Cô ta đã tập luyện cho tay trái của mình viết chữ và vẽ đã hơn mấy tháng rồi, nhưng mới vừa thất tình mấy ngày, những ngày ở giữa cô đều không ngừng tập luyện, bây giờ đã vài tháng rồi, cô đã tập luyện viết chữ bằng tay trái thành công, nhưng còn vẽ hình bằng tay trái thì cũng miễn cưỡng vẽ được tương đối rồi.
Ngày thứ tư này, Tiểu Thất luôn trong tâm trạng không yên.
Cô ta tự bắt bản thân ngồi xuống thử vẽ tranh, để cho tâm trạng được bình yên trở lại.
Nhưng mà!
Tiểu Thất lại một lần nữa ném phăng cây bút chì trên tay, khuôn mặt nản lòng ngồi trên ghế.
Chỉ cần nghĩ hôm nay là ngày thứ tư, là cô ta không có một chút tâm trạng nào cả!
Tiểu Thất dùng hết sức xoa mái tóc mình.
“Tiêu Tiểu Thất à Tiêu Tiểu Thất, tại sao mày không có chút tiến bộ gì thế!” tự mắng chửi bản thân xong, Tiểu Thất đứng dậy, “Không tiến bộ thì không tiến bộ thôi, dù sao cũng là lần cuối cùng rồi.”
Tiểu Thất không biết chuyến bay của Lục Sâmlà mấy giờ, cô ta cũng không nhờ người kiểm tra giúp,cô nhìn đồng hồ bây giờ chỉ mới chín giờ sáng.
Chuyến bay đi Thụy Sĩ, dù thế nào cũng giữa trưa hoặc là buổi chiều thì mới xuất phát.
Tiểu Thất nghiến răng, vẫn không nhịn được suy nghĩ của bản thân, liền thay quần áo vội vàng đi xuống lầu.
Dưới lầu.
Tiêu Lăng đang cầm bình sữa cho Tiêu Niên uống, Tiêu Niên đã ba tháng rồi, nhìn rất múp múp nỏn nà trong thật đáng yêu. Ánh mắt của Tiêu Lăng nhìn Tiêu Niên đều tràn ngập tình cảm yêu thương, nhưng mà... khi quay qua nhìnTiểu Thất, Tiêu Lăng bỗng trở nên tức giận rất khó coi.
Đặc biệt khi nhìn thấy Tiểu Thất với chiếc túi sau lưng, bộ dạng như muốn đi ra ngoài, Tiêu Lăng lập tức cau có chân mày lại, “Con muốn đi đâu thế!”
Tiểu Thất lúng túng từ trên lầu đi xuống, “Daddy, con muốn đi ra ngoài tản bộ cho khoay khỏa, Tiểu Tuyền đã dọn qua nhà mới ở rồi, con vẫn chưa qua bên đó xem, con dự định ghé qua Tiểu Tuyền chơi một ngày.”
Tiêu Lăngvẫn nét mặt cau có.
Chuyện ly hôn của Tiểu Tuyền thì ông đã nghe chính miệng của Tiểu Thất kể rồi, nghe Tiểu Thất nói như vậy, sắc mặt dần dần trở nên tốt hơn một tí, nhưng ánh mắt thì vẫn hoài nghi, “Con có chắc chắn là con đi thăm Tiểu Tuyền không?”
Tiểu Thất nuốt nước miếng, “Xác định cùng với khẳng định luôn ạ!”
Ánh mắt sắc bén của Tiêu Lăng nhìn qua một lần trên khuôn mặt của Tiểu Thất, Tiểu Thất khẩn trương không dám hé miệng nói gì nữa.
May mắn lúc này, Tô Tố rửa trái cây từ trong nhà bếp đi ra ngoài, nhìn thấy Tiểu Thất ăn diện, đang nghĩ xem hôm nay là ngày gì, bỗng chốc như hiểu ra chuyện.
“Muốn đi ra ngoài à?”
“Dạ!” Tiểu Thất như gặp được cứu tinh, chạy nhanh đến trước mặt Tô Tố, “Mami, con muốn đi gặp Tiểu Tuyền...”
Tô Tố làm sao không biết cô đang đánh lạc hướng.
Tiểu Thất có vẻ căng thẳng, lại quay qua nhìn thấy ánh mắt như bán tín bán nghi của Tiêu Lăng, Tô Tố vẫy tay, trực tiếp đồng ý, “Đi đi, mau về sớm!”
“Dạ!”
Tiểu Thất sợ Tiêu Lăng sẽ bắt cô lại, nhanh chóng lấy một miếng táo từ trên chiếc dĩa, và phi nhanh ra ngoài, “Daddy Mami con đi đây, con sẽ nhanh chóng trở về, cha mẹ yên tâm nhé!”
Nói rồi, nhanh như chớp liền chạy ra khỏi phòng khách.
“Á—— Tiêu Tiểu Thất!”
Vừa mới chớp mắt thì Tiểu Thất đã chạy mất dạng.
Tiêu Lăng không ngừng bực mình, lúc nãy ông ta rống lên một tiếng, làm cho Tiêu Niên đang được bế trong lòng của mình khóc oa oa, Tiêu Lăng lập tức không để ý đến Tiểu Thất nữa, bèn ôm Tiêu Niên đứng dậy dỗ dành, may mắn thay tiểu nha đầu này dỗ dành khá dễ dàng, rất nhanh đã ngủ thiếp đi trong lòng của Tiêu Lăng.
Tiêu Lăng nhìn về phía Tô Tố, nhìn thấy Tô Tố đang ngồi trên ghế sô pha ăn trái cây, có chút nén giận và nói, “Tại sao em lại cho Tiểu Thất ra khỏi nhà, nha đầu thúi này giờ này mà ra khỏi nhà không chừng sẽ làm chuyện gì đây.”
“Con cũng đã lớn rồi, bản thân nó muốn làm việc gì cũng là chuyện bình thường.” Tô Tố nhìn thấyTiêu Lăng như còn muốn nói gì tiếp, nhanh chóng nhét trái dâu vào miệng ông ta, cười tủm tỉm nói, “Tiểu Thất đã trưởng thành rồi, biết được bản thân muốn làm gì, là cha không thể quản được cả đời của con gái mình đâu.”
Tiêu Lăng nuốt trôi trái dâu, “Anh lo lắng cho con gái sẽ chịu sự tổn thương.”
“Thì anh nên để con gái va chạm vào tường rồi hãy an ủi nó.”
Tiêu Lăng thôi giận.
Thôi, được rồi được rồi, ông ta không quản nữa, ông ta bây giờ chỉ quan tâm đến đứa nhỏ trong lòng của ông ta mà thôi.
Về phần Tiểu Thất và Cảnh Thụy... thì tùy tụi nó vậy.
...
Tiểu Thất trực tiếp đón taxi đi ra sân bay.
Nơi họ ở là biệt thự trong vùng ngoại ô, khoảng cách ra phi trường cũng không xa lắm, Tiểu Thất chỉ tốn có nửa tiếng thôi thì đã ra phi trường rồi. Sau khi đến phi trường, cô lập tức đi qua sân bay quốc tế, sau đó bắt đầu hỏi người ta chuyến bay đi đến Thụy Sĩ.
Đơn giản, vì chuyến bay đi đến Thụy Sĩ chỉ có một chuyến mà thôi.
Thời gian bay là ba giờ chiều.
Tiểu Thất nhìn lên chiếc đồng hồ đeo trên tay, bây giờ chỉ mới chín giờ bốn mươi phút.
Còn phải đợi rất nhiều tiếng nữa.
Cô ta vẫn không bỏ về, bèn tìm một quán cà phê trong phòng chờ sân bay, ngồi đợi.
Cô cố ý chọn một vị trí khuất.
Trong cái vị trí ấy có thể nhìn ra ngoài cửa, có thể nhìn thấy rõ ràng từng người đi bộ bên ngoài cửa, nhưng chắc chắn người ta sẽ không nhìn thấy cô.
“Tiêu Tiểu Thất à Tiêu Tiểu Thất, mày thật là vô dụng!”
Ngay cả gặp mặt tiễn đưa Lục Sâm cũng không dám nữa.
Tiểu Thất cười đau khổ và gọi một ly cà phê đen, lúc trước cô luôn cảm thấy cà phê đen rất đắng, đắng đến nổi không thể nuốt trôi, cuối cùng cô đã bị mê hoặc bởi cái mùi vị này, cảm nhận cái vị đắng chát bắt đầu từ trong miệng từ từ xuống cổ họng, sau cái vị đắng chát ấy là hương thơm tinh khiết, cảm nhận thấy cái vị cà phê ấy thật sự rất ngon.
Tiểu Thất đang khuấy ly cà phê, nghĩ thầm, chẳng trách Lục Sâm và Triệu Đình Đình đều thích cái hương vị này.
Tiểu Thất cứ như thế mà chờ đợi, chờ đợi!
Cô đang ngồi chờ đợi, nhìn thấy những người ở trong phòng đợi lần lượt đều lên máy bay, lại có một nhóm người mới đến, nhưng đoàn người này vừa đến thì lại lập tức rời đi, chỉ đơn độc cô còn ngồi chờ ở quán cà phê thôi.
Mọi người trong quán cà phê nhìn Tiểu Thất với ánh mắt kinh ngạc, rồi sau đó lại nhìn Tiểu Thất với ánh mắt kỳ lạ.
Tiểu Thất coi như không nhìn thấy.
Cô cảm thấy thời gian trôi qua dường như rất chậm, thậm chí cô hy vọng thời gian sẽ ngừng trôi, bởi vì như thế thì Lục Sâm sẽ vĩnh viễn không đến phi trường, vĩnh viễn sẽ không rời xa nơi này nữa!
Vào buổi trưa Tiểu Thất đã gọi một phần mì Ý.
Những món ăn ở trong phi trường rất là mắc, lại không được ngon, cô chỉ ăn có hai miếng mà thôi và không ăn nữa.
Nàng dựa vào vách tường của quán cà phê, lẳng lặng đợi thời gian trôi qua.
Cũng không biết rằng đã trôi qua bao nhiêu lâu rồi, phát thanh lần lượt vang lên rồi ngưng, rồi lại vang lên,cuối cùng ——
Cô nhìn chằm chằm vào cái cửa lớn bên trong phòng chờ, ánh mắt bỗng nhiên dừng lại.
Cô nhìn thấyLục Sâm!
Trái tim của Tiểu Thất dường như muốn ngừng đập.
Lục Sâm vẫn như trước đang ngồi trên chiếc xe lăn, người đứng bên cạnh là Triệu Đình Đình cô ăn mặc rất sạch sẽ và sáng lạng, lần này người đẩy chiếc xe lăn lại biến thành Triệu Đào.
Trên tay của Triệu Đào cũng đang xách hành lý.
Tiểu Thất hơi kinh ngạc, chẳng lẽ Lục Sâm và Triệu Đình Đình di dân, Triệu Đào cũng đi theo sao?