Những vết máu trong phòng khách đã được xử lý sạch sẽ, như không có chuyện gì từng xảy ra.
Tô Tố đưa lão gia tử về phòng, sau đó đi ngang phòng 2 đứa nhóc xem qua, thấy 2 đứa đã ngủ say mới yên tâm quay về phòng của mình.
Sau khi cô rửa mặt xong thì đã hơn 3 giờ.
Vết thương không thể thắm nước nên Tô Tố chỉ dùng khăn lông lau nhẹ, xem như là tắm sơ qua.
Nằm trên giường, nhưng không hề cảm thấy buồn ngủ!
Vai cô hơi đau một chút!
Vết thương bị đồ vật va vào, nên giờ có hơi đau!
Tô Tố đột nhiên nhớ tới Tiêu Lăng.
Trong thời gian bị thương này, ngày nào Tiêu Lăng cũng đem nước nóng với khăn lông đến giúp cô lau người! Thật ra, trong 3 năm Tô Tố ở Mỹ, cô đã bị bệnh mất ngủ trầm trọng, vì lúc vừa tới Mỹ là lúc đang có áp lực rất lớn, hầu như ngày nào cũng thức tới gần sáng mới có thể ngủ được một chút, về sau đi làm thì có đỡ hơn một chút, nhưng vẫn còn bệnh khá nghiêm trọng!
Thế nhưng... Tô Tố phát hiện, từ sau khi về nước, bệnh mất ngủ của cô không cần trị cũng tự khỏi, nhất là từ khi ở cùng với Tiêu Lăng, nằm trong lòng anh ấy, nghe nhịp tim mạnh mẽ của anh ấy, cô rất dễ dàng đi vào giấc ngủ.
Bây giờ Tiêu Lăng... chắc là đang ở bên Tiêu Diệp Lạc.
Tô Tố thở dài.
“Tiêu Diệp Lạc, cô nhất định phải thật tốt.”.
Có lúc, người chết còn đáng sợ hơn người sống, nếu hôm nay Tiêu Diệp Lạc cứ vậy mà chết đi, những người ở hiện trường sẽ lưu lại một chút gì đó trong lòng, nếu vậy, mọi người sẽ không thể quên được Tiêu Diệp Lạc.
Cho nên, dù vì bất cứ lý do nào, Tô Tố cũng không mong Tiêu Diệp Lạc xảy ra chuyện.
Thật sự là ngủ không được, Tô Tố thở dài, mở đèn ở đầu giường.
Ánh sáng màu vàng ấm áp, làm cho lòng người cũng cảm thấy ấm áp hơn.
Đã là 4 giờ sáng, Tô Tố khát nước, chịu không được nên định mở cửa xuống lầu tìm nước uống!
Vừa mới mở cửa, cô liền nghe dưới lầu có tiếng động.
Tô Tô giật mình!
Còn có ai chưa ngủ giống cô hay sao?
Mắt của Tô Tố rất nhanh liền thích nghi với bóng tối, nhìn thấy một bóng người đang rất khó khăn mà bò về phía trước
Đây là...
Lão gia tử!
Tô Tố cuống cuồng chạy xuống lầu.
“Ông nội...”
“Tô Tố?”
“Là con!”, Tô Tố mở đèn phòng khách lên, nhìn thấy lão gia tử đang nằm trên sàn nhà với cái trán ướt đẫm mồ hôi, cây trượng thì văng ra xa, cô nhanh chóng chạy đến trước mặt lão gia tử, dìu ông đứng dậy thì phát hiện áo ngủ của ông đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, “Ông nội...”
“Đừng, đừng làm ầm lên!”
Lão gia tử sắc mặt đau khổ, cả người đều run rẩy không thể khống chế được.
“Thuốc đâu, thuốc của ông nội đâu.”
Lão gia tử mở lòng bàn tay ra, viên thuốc màu trắng trong tay đã sớm chảy ra vì mồ hôi.
“Ở... trong phòng.”
Tô Tố cuống quýt đỡ lão gia tử lên ghế sofa, nhanh chân chạy vào phòng ông để lấy thuốc, đầu giường của ông có vô số bình nhỏ màu trắng, nằm la liệt trên đầu giường, Tô Tố cũng không biết là bình nào đúng nên dứt khoát đem hết ra ngoài.
“Ông nội...”
“Bình thứ hai... ba viên”
Tô Tố nhanh chóng đổ ra lấy ba viên thuốc, sau đó lấy ly nước ấm cho lão gia tử uống thuốc.
“Ông nội...”
Sau khi uống thuốc khoảng 10 phút, sắc mặt của lão gia tử đã đỡ hơn nhiều.
Lúc này, Tô Tố đã xem hết phần giải thích của mấy lọ thuốc màu trắng đó!
Xem hết... cô mới phát hiện ra, thuốc vừa rồi lão gia tử uống... là thuốc giảm đau!
“Ông nội, con dẫn ông đi bệnh viện...”
“Không đi đâu, đi bệnh viện cũng chả được gì.” Lão gia tử cười khổ, vỗ vỗ vào vị trí bên cạnh mình trên ghế sô pha, nhìn Tô Tố ngồi xuống rồi mới nói tiếp, “Có phải bị dọa sợ rồi không.”
Tô Tố gật đầu!
Cô lần đầu nhìn thấy dáng vẻ khi phát bệnh của lão gia tử, thật sự là dã bị dọa không ít.
“Uống thuốc vào sẽ không sao nữa.” Lão gia tử nhẹ giọng căn dặn Tô Tố, “Đừng nói với Tiêu Lăng tụi nó, không sẽ khiến chúng phải lo lắng.”
“Ông nội... lần nào ông cũng tự mình cố gắng ráng gượng như vậy sao?”
Cô thật sự không dám tưởng tượng,nếu vừa nãy không phải cô muốn đi uống nước thì lão gia tử sẽ như thế nào, ông nhất định không chịu gọi người, còn phải nằm trên sàn nhà bao lâu nữa! Tô Tố cảm thấy vô cùng chua xót, cô biết lão gia tử mắc bệnh ung thư gan giai đoạn cuối, đặc biệt lên mạng tìm đọc thông tin về bệnh uung thư gan. Trên mạng nói... Thời điểm phát tán bệnh của giai đoạn cuối sẽ đặc biệt đau, thậm chí nhiều người vì chịu không nổi nên đã uống thuốc ngủ. Thế nhưng lão gia tử thì... ban ngày ông giả bộ tốt như vậy, ai mà ngờ được bệnh của ông đã đi đến giai đoạn không thể khống chế được nữa.
Nhưng thì ra... là ban đêm lén lút uống thuốc.
Ban ngày hẳn cũng sẽ có lúc bệnh tình phát tán, vậy mà còn phải giả vờ làm như không có chuyện gì...
“Ông nội, ông như vậy sẽ không giấu được ai đâu.”
“Giấu được tới đâu hay tới đó thôi.”
Lão gia tử dường như đã ngấm thuốc, người cũng không còn cảm thấy đau, cười với Tô Tố nói, “Bệnh này của ta... có vào bệnh viện thì cũng chỉ chích thuốc giảm đau, ta không thích những nơi như bệnh viện, khắp nơi đều là mùi thuốc sát trùng, chẳng cảm nhận được chút tình người nào, vẫn là ở nhà tốt hơn.”
Cổ họng Tô Tố nghẹn nghẹn, nói không ra lời.
“Đừng đau lòng, cuộc đời này của ta a, muốn có cái gì thì có cái đó! Vinh dự! Địa vị! Tình yêu! Tình thân! Còn có đám bằng hữu già của ta! Bà con thì mất sớm, lúc bà con mất ta đã đau khổ đến không muốn sống, nhưng lúc đó Tiêu Lăng và Tiêu Khả còn rất nhỏ, ba mẹ Tiêu Khả thif đi bộ đội, Tiêu Lăng thì... lại là nhận nuôi, ta sống để còn kìm hãm Trương Thục Phần, để nó không thể làm khó dễ Tiêu Lăng, nếu như ta thật sự chết đi, thì Tiêu Lăng và Tiêu Khả làm sao mà sống nổi, cho nên ta phải ráng chống chọi! Chống chọi 1 cái a, đã chống chọi hơn 20 năm rồi...”
“Ông nội...”
“Hiếm khi có hứng như hôm nay, con cứ để ta nói.”
Tô Tố nhếch môi, cẩn thận nghe.
“Cả đời này ta sống cũng đáng lẳm rồi! Bây giờ điều khiến ta không yên tâm, chính là Tiêu Lăng! Thằng nhóc Tiêu Lăng là người trọng tình cảm, mẹ của nó đối xử với nó như vậy nhưng mỗi tháng nó vẫn gửi tiền cho bà ta, mà nhất là... nó lớn lên bên cạnh ta, nếu bây giờ ta không ở bên cạnh nó nữa, với nó sẽ là một cú sốc rất lớn.”
“Ông nội, ông sẽ sống lâu trăm tuổi!”
Lão gia tử lắc lắc đầu, “Nha đầu, con đừng an ủi ta nữa, sức khỏe của ta tự ta biết, Ta thật sự không nghĩ tới khi còn sống có thể nhìn thấy con cùng hai đứa nhỏ, con a, cũng rất là lương thiện, bị thương nặng như vậy nhưng khi biết ta ngã bệnh cũng đưa hai đứa nhỏ trở về. Những năm qua con với Tiêu Lăng hợp hợp tan tan ta đều nhìn thấy, nha đầu a, chỉ là bây giờ ta muốn hỏi con một câu, con với Tiêu Lăng... thật sự đã làm lành với nhau, hay là vì muốn lão già này yên tâm nên mới ở trước mặt ta giả vờ diễn cảnh ân ái?”
Sắc mặt Tô Tố trở nên nghiêm túc, “Ông nội, con với Tiêu Lăng thật sự đã làm lành với nhau rồi! Hai đứa con đã quyết định, dù sau này có xảy ra chuyện gì cũng sẽ cùng nắm tay nhau tiến về phía trước!”