Toàn bộ thuỷ cung đều mô phỏng như đại dương, mới vừa vào đã có cảm giác như bước vào thế giới hải dương.
Con đường nhỏ hình cung, 4 phía được bao quanh bởi kính dày tạo thành hình cung như cây cầu nhỏ, phía trên bên trái và bên phải đều được bao phủ bởi thủy tinh, bên trong nước biển xanh đậm là vô số các các loài cá đa dạng màu sắc, hàng ngàn hàng vạn con đang bơi qua bơi lại, đúng là một cảnh tượng cực kì đẹp.
Dưới đáy cũng mô phỏng theo đáy đại dương.
San hô đỏ, rêu xanh, đá có hình dạng lạ chồng lên nhau... Tô Tố nhìn đến rối loạn hoa mắt, xem đến muốn nín thở.
Đây là lần đầu tiên cô đến thuỷ cung.
Cảm giác duy nhất đó là chấn động.
Từ xa, có một con cá mập mở to miệng đang bơi tới, Tô Tố thấy thân hình to lớn của cá mập, răng thì sắc nhọn, bị doạ tới cơ thể cứng đờ, tim như ngừng đập một nhịp.
“Không sao, cách một lớp kính...” Tiêu Lăng thấy cô bị doạ đến mặt có chút khó coi, nhẹ giọng an ủi, “Nó không thể bơi qua đây”.
Cá mập bơi đến bên bọn họ, đụng phải lớp thuỷ tinh dày, quả nhiên bơi đi.
Sau lưng Tô Tố đã chảy mồ hôi lạnh.
Cô muốn đi tiếp, nhưng phát hiện hai chân bị doạ đến mềm nhũn. Cô quay đầu nhìn Tiêu Lăng và hai đứa con, sắc mặt Tiêu Lăng vẫn như thường không có chút gì sợ sệt, Cảnh Thuỵ lông mày khẽ nhếch, cũng có sợ, mà Tiểu Thất...
Tiểu Thất hưng phấn đập lên lớp thuỷ tinh, cười lớn, “Oa oa oa, nó bơi qua đây kìa, ai, đừng đi, đừng đi mà”.
Tô Tố đỏ mặt, xấu hổ không thôi.
Đến hai đứa con còn không sợ, cô vậy mà bị doạ đến chân mềm nhũn, quả thật quá mất mặt.
Tiểu Thất đuổi theo cá mập, quay đầu lại thấy 3 người vẫn đứng đó, đột nhiên mất hứng, nhanh chóng vẫy tay kêu họ, “Oa oa oa, chơi thật vui, woa, con cá mập này thật đẹp, daddy mami anh mọi người đi nhanh lên, Tiểu Thất còn muốn xem nữa.”
Tô Tố cũng muốn đi theo, nhưng cô nhìn thấy ánh mắt và răng của con cá mập hung ác, lập tức nhớ đến bộ phim nước ngoài về cá mập mà cô từng xem trước đây, cảnh tượng đẫm máu đó, đôi chân của cô thật sự không động nổi.
Tô Tố khóc không ra nước mắt.
Cô rất muốn cản Tiểu Thất lại, cá mập có gì đáng xem chứ.
Những con cá nhỏ không phải rất đẹp sao, không thể xem những con này sao?
“Mami mami...”
“Đến đây.” Lâu lâu đến một lần, Tô Tố không muốn làm con mất hứng, cắn răng, kệ đi, nếu gặp con gì quá đáng sợ thì nhắm mắt lại, dù gì cá mập cũng không thể bơi ra đây chuẩn bị tâm lý xong, vừa muốn bước về phía trước, dựa lên kính để đi về phía trước, thì nghe Tiêu Lăng nói với Tiểu Thất, “Tiểu Thất con và Cảnh Thuỵ đi lên trước chơi đi, mẹ con thích cá nhỏ, ba mẹ chụp vài tấm hình.”
“A? Daddy có đem máy chụp hình?”
Tiêu Lăng như đang làm phép thuật tay trái lấy ra một chiếc máy chụp hình SLR từ sau lưng ra, mỉm cười lắc lắc tay nhìn Tiểu Thất, “Ba sớm đã kêu Tiểu Trần chuẩn bị rồi.”
“Woa, Daddy là tuyệt nhất vậy chúng ta nhanh chụp hình đi, Tiểu Thất muốn đuổi theo cá mập.”
“Đi thôi.”
Cảnh Thuỵ nhìn hai người thật sâu, nghĩ nghĩ, vẫn quay lưng đi theo Tiểu Thất.
“Chúng nó như vậy sẽ gặp nguy hiểm mất...”
“Không cần lo, nơi này được thiết bị an toàn được trang bị rất cẩn thận, sẽ không có tình huống nguy hiểm xảy ra.” Tiêu Lăng đem máy ảnh lên cổ, dùng tay trái không bị thương đỡ cô, “Có thể đi không?”
“Không sao...” Tô Tố nhìn xuống, không mượn lực của anh.
“Không cần gắng gượng.” Tiêu Lăng động tác dứt khoát đỡ lấy cô, “Lần đầu tiếp xúc với cá mập gần như vậy, sợ cũng là chuyện bình thường.”
Chuyện bình thường...
Tô Tố bĩu môi.
Vậy Cảnh Thuỵ và Tiểu Thất nhà cô là bất thường sao? Lần này cô không cự tuyệt Tiêu Lăng, dựa vào cánh tay đang đỡ cô đứng dậy, mắt nhìn hai đứa con sắp rời khỏi tầm nhìn của mình, Tô Tố vẫn không an tâm, với lại bây giờ cô đang ở riêng với Tiêu Lăng, cô cảm thấy không tự nhiên. Cô nhấc chân muốn đuổi theo, “Em đi xem xem bọn nó.”
“Đợi đã, không phải nói là chụp hình sao, một lúc Tiểu Thất sẽ hỏi đó.”
“Oh”.
Tiêu Lăng chụp một tấm hình để đối phó, tay phải anh không tiện, máy ánh không thể đưa lên được, Tô Tố thấy vậy giúp một tay, giúp anh đưa máy ảnh lên.
“Biết chụp hình không?”
“Biết một chút, nhưng không chuyên nghiệp.” Tô Tố đáp.
“Vậy là được rồi.” Tiêu Lăng lấy máy ảnh ra khỏi cổ, để vào tay cô, “Em chụp đi, tay anh không tiện.”
“Oh”.
Hai người chân dài, rất nhanh lại thấy Tiểu Thất và Cảnh Thuỵ, Tiểu Thất nằm sấp trên mặt kính mắt lấp lánh nhìn chằm chằm vào những con cá bên trong lớp thuỷ tinh, đến Cảnh Thuỵ người bình thường ít khi cười cũng có bộ dạng hưng phấn.
Tô Tố bước chậm lại, vô thức ấn nút chụp.
Tiêu Lăng cũng thả chậm bước đi, đi bên cạnh Tô Tố, nhưng vẫn giữ khoảng cách nhất định với hai đứa con, anh rất trân trọng khoảng thời gian hai người ở chung với nhau, trong mắt hiện lên tia yêu thương, “Hai đứa nó chơi thật vui.”
“Oh.” Tô Tố cười khổ nói, đây là lần đầu tiên tụi nó đến thuỷ cung, hai đứa nó rất ngoan, trước giờ chưa bao giờ đòi hỏi cô thứ gì, là cô nợ chúng quá nhiều.
Nợ...
Người thực sự nợ chúng là anh mới phải.
Anh thiếu mất 4 năm trong cuộc sống của chúng... Tiêu Lăng nhìn khuôn mặt tươi cười của hai đứa con, sau ngày anh sẽ tham gia mỗi giai đoạn phát triển của chúng, tuyệt đối không rời đi.
Tô Tố thực sự cảm thấy nợ con của cô.
Nếu không có hôm nay, cô sẽ không biết Tiểu Thất có hứng thú với thế giới đại dương như vậy.
Còn có Cảnh Thuỵ... Cô cứ nghĩ tính cách của Cảnh Thuỵ sẽ thích yên tĩnh, nhưng nó chỉ là đứa trẻ 4 tuổi, đối với những thứ chưa biết cũng rất tò mò.
Đột nhiên Tô Tố cảm thấy thật có lỗi với hai con.
Hai tháng này, cô chỉ dẫn chúng nó đi công viên giải trí một lần, mà lần duy nhất đó còn là vì cô sợ hai đứa con không tha thứ cho mình, cũng không hề chơi một trò cảm giác mạnh nào.
Cô dừng bước, quay lại nhìn Tiêu Lăng. Anh rất cao, sắc mặt trầm ổn, đem lại cho người khác cảm giác chắc chắn và ỷ lại, thực ra hai đứa con không chỉ cần tình yêu dịu dàng của mẹ, mà còn cần tình yêu kiên định của cha?
“Đang nghĩ gì đó?”
“Không, không có gì.” Tô Tố hoảng loạn lắc đầu, quay mặt né tránh ánh nhìn của Tiêu Lăng, chạm vào máy ảnh trong tay chuyển chủ đề, “Em giúp chúng chụp hình.”
Tay của cô vừa đặt lên máy ảnh, đã bị bàn tay nóng bỏng của anh nắm chặt.
Tay của Tô Tố như bị bỏng vậy, đột nhiên run rẩy.
Cô vừa mới muốn đẩy tay Tiêu Lăng ra, thì nghe anh thấp giọng than, “Tô Tố... chúng ta nói chuyện được không?”
“Nói? Nói chuyện gì?”
“Chuyện tương lai, chuyện sau này, chuyện... của bọn trẻ.”
Chuyện của bọn trẻ.
Toàn thân Tô Tố cứng đờ, đột nhiên sắc mắt trắng bệch.
Điều cô lo lắng cuối cùng cũng xảy ra sao? Cuối cùng Tiêu Lăng cũng nhịn không được, muốn giành quyền nuôi con với cô sao.