Mục lục
Truyện Lấy Phải Boss Kiêu Ngạo (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tiêu Lăng, mày đây là lấy tính mạng ra làm trò đùa”

“Tính mạng người phụ nữ của mày, có liên quan gì tới tao!” Tiêu Lăng cười khểnh.

Anh đâu có phải là thiện nam tín nữ, đắc tội anh thì phải trả cái giá tương đương.

“Bây giờ tao không muốn nhìn thấy bọn mày nữa, nếu như mày tiếp tục không đưa người phụ nữ của mày rời khỏi đây, Mạc Tầm, tin tao đi, mày sẽ phải trả cái giá càng lớn hơn”

Hai người đang ông lạnh lùng nhìn nhau, ai cũng không có ý nhường bước.

Không khí lại lần nữa đóng băng lại.

Chỉ là so với lúc nãy hoàn toàn không giống Tô Tố bị yếu thế, làn này yếu thế rõ ràng thuộc về Mạc Tầm và Bạch Linh.

Bạch Linh cũng nhìn thấy Tiêu Lăng không dễ gây chuyện, sợ sẽ thật sự gây căng mối quan hệ không có người chữa bệnh cho cô, ánh mắt cô hận thù nhìn Tô Tố. Thiệt thòi của hôm nay cô sẽ ghi nhớ, Tô Tố, rất nhanh thôi tôi sẽ khiến cô trả lại.

Bạch Linh cắn răng, cau mày, bỗng kêu đau một tiếng,

“Tầm, em đau...”

“Linh Nhi”

Bạch Linh từ ghế so-pha đứng dậy, vấp vấp ngã ngã tiến về phía trước, Mạc Tầm nhìn thấy hoảng loạn chạy đến đỡ cô, “bị thương còn chạy lung tung cái gì”


“Em không sao” Bạch Linh sắc mặt trắng bệch, yếu đuối dựa vào vài của Mạc Tầm, “Tầm, anh đừng trách cô Tô nữa, chuyện ngày hôm nay coi như là do em không cẩn thận đi, anh đừng tính toán với họ nữa được không, chân em đau quá, chúng mình về trước đi?”

Mạc Tầm áy náy không nổi, anh làm sao có thể quên không xử lý vết thương của Linh Nhi trước, thật là bị tức đến hồ đò rồi! Anh một phát bê Bạch Linh lên, “đi, anh đưa em đi bệnh viện”

Đi đến cửa bị Tiểu Trần chặn lại.

Mạc Tầm cau mày lạnh lùng nói, “các người còn muốn giữ tôi lại?”

Anh ta có thể lui lại nhưng không có nghĩa anh ta yếu đuối, Tiêu Lăng thật sự hoàn toàn không giữ thể diện cho anh ta, thì anh ta cũng không để tâm đến chuyện nể mặt nữa!

“Tổng tài...”

“Cho họ đi”

“Vâng!” Tiểu Trần vẫy tay, vệ sĩ đứng canh giữ ở cửa lập tức lùi ra, tạo thành một đường đi.

...

Mạc Tầm và Bạch Linh rời đi, không khí lập tức thoải mái

An Tiểu Hy vỗ vỗ ngực, “Tiêu thiếu gia, thật may anh đến đúng lúc, nếu khoogn thì đi đồn cảnh sát đón Tô Tô và tôi rồi”

Cô lớn như thế này đều là cô gái ngoan, chưa từng vào đồn cảnh sát qua, nghe nói trong đó đáng sợ đến chết, may mà Tiêu thiếu gia đến kịp lúc.

“Cảm ơn thông báo của cô”

Tiểu Hy cười ha ha vẫy tay, “không cần cảm ơn không cần cảm ơn, dù thế nào thì tâm ý chúng ta giống nhau mà, không thể nhìn Tố Tố bị thiệt thòi phải không”

“Tiểu Hy, là cậu thông báo cho Tiêu Lăng à, cậu thông báo lúc nào vậy, tớ không nhìn thấy?”

“Khi cậu đối đầu với Mạc Tầm còn có cả người phụ nữ đó nữa, tớ sợ cậu bị thiệt thòi liền nhanh chóng thông báo Tiêu thiếu gia rồi, may mắn tớ thông minh, nếu không thì chúng mình có khổ để ăn rồi” Tiểu Hy nhét tay vào trong túi, “được rồi, vấn đề được giải quyết rồi, chúng mình đi thôi”

“Đợi đã!” Tiêu Lăng mở lời, “vẫn còn một khoản chưa tính toán nữa.”

Khoản?

Khoản nào?

Mạc Tầm và Bạch Linh không phải đều đã đi rồi sao. Tô Tố và Tiểu Hy cùng lúc quay lại nhìn Tiêu Lăng.

Tiêu Lăng nhanh chóng giải thích cho hai người.

Anh vẫy vẫy tay, những vệ sĩ ngoài cửa tức thì xông vào trong.

Tiêu Lăng bình tĩnh nhìn mấy nhân viên bán hàng, tay giơ lên, một tiếng lạnh giá nói ra, “đập!”

Những nhân viên bán hàng tức khắc quấn quýt lên, “không được đập không được đập à”

“Tổng tài...” Tiểu Trần xin ý của Tiêu Lăng.

Tiêu Lăng đã ôm lấy Tô Tố đi đến cửa, đầu cũng không ngoảnh lại, “đập! ai ngăn cản cũng đánh luôn!”

Làm nhân chứng cho Bạch Linh, khiến người phụ nữ của anh chịu uất ức, nếu như không phải họ là phụ nữ, thêm đó Tô Tố đang ở đây, thì không chỉ có đập tiệm là có thể giải quyết xong đâu.

Tiểu Hy lúc này trong tay không có còi, nếu mà có thì chắc sẽ thôi lên mất.

Tiêu thiếu gia thật oai thật ngầu phải không!

...

Ngoài cửa tiệm đã bị nhiều người muốn xem cảnh náo nhiệt vây quanh, có người chỉ chỏ nghị luận này nọ, còn có người lấy điện thoại quay trực tiếp, nhìn thấy mấy người Tiêu Lăng đi ra, đều lùi kinh hãi nhìn anh ấy, sợ hãi sẽ chọc tức của ma vương này cũng sẽ bị đánh.

Tiêu Lăng chẳng thèm nhìn đám đông, cứ thế ôm Tô Tố đi ra khỏi đám đông.

Ngược lại Tô Tố có chút lo lắng, “không có gì đáng lo chứ? Nếu như bọn họ truyền lên mạng...”

“Không có sao, Tiểu Trần xử lý được”

Tô Tố thở phào nhẹ nhõm

Tô Tố không biết rằng, cho dù có thực sự bị truyền lên mạng, đối với anh ấy mà nói cơ bản cũng chẳng thành mối de dọa.

Ba người vừa đi, Tiêu Lăng vừa hỏi, “đồ của em đều mua đủ rồi chứ?”

“Ừm, đều mua đủ rồi, đều đặt ở trên quầy bán hàng chưa cầm...”

“đợi tý nữa bảo Tiểu Trần đi lấy”

“Ồ!”

Vừa bước ra khỏi cửa lớn của trung tâm thương mại, hơi nóng trong không khí liền ập đến, Tiêu Hy mở ô che nắng, nhận thức tạm biệt hai người.

Tâm trạng Tô Tố có chút không vui, cô vốn dĩ là định ra ngoài dạo phố với Tiểu Hy, dạo xong về nhà xem Cảnh Thụy và Tiểu Thất, bây giờ Tiêu Lăng đến rồi, cô rõ ràng không về được nữa.

“Tiểu Hy...”

“Tớ biết cậu muốn nói cái gì, yên tâm yên tâm à, trong nhà cậu không phải lo lắng, tớ sẽ chăm sóc tốt mà”

Tiêu Lăng ở một bên nghe được cau mày.

Câu nói này nghe kiểu nào cũng giống lời vợ dặn dò chồng khi đi xa nhà.

Anh nheo mắt nhìn về hướng An Tiêu Hy

Người phụ nữ này đối tốt với Tô Tố như vậy, không phải là... thích cô ấy chứ!

Anh lại quan sát Tô Tố, cô ấy hôm nay mặc chiếc quần bò đơn giản và áo phông trắng, chân đi đôi giày vải màu trắng, thanh xuân xinh đẹp, trang phục đơn giản không che được thân hình hoàn mỹ, điển hình khuôn mặt thiên thần thân hình ma quỷ, kiểu phụ nữ này đích thực là mục tiêu hàng đầu của những phụ nữ đồng tính rồi!

Xem ra về sau phải để Tô Tố cách xa cô ta chút!

Tô Tố nếu như biết được ý nghĩ trong đầu Tiêu Lăng, không đánh chết anh ấy không được.

Tình cảm của cô và Tiểu Hy cần bao nhiêu đơn thuần thì có bấy nhiêu đơn thuần, làm sao mà đến trong đầu anh ấy lại biến thành đồng tính rồi!

“vậy thì tớ đi trước đây, Tố Tố bái bai”

“Bái bai...”

Tiểu Hy xuống khỏi bậc cầu thang vẫy gọi taxi, khi mở cửa xe bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, từ xa nhìn Tô Tố vẫy tay, sau đó dùng các kiểu nháy mắt cau mày truyền đạt cho cô ấy, Tô Tố mới đầu nhìn không hiểu, bên kia Tiểu Hy trong đầu lóe sáng, dùng sức vỗ vào túi xách.

Tô Tố bỗng nhớ ra trong túi xách của cô có “món quá” của Tiểu Hy tặng, nghĩ đến món quà, mặt cô như bị lửa đốt, “xòa” đỏ ửng

A a a, cô làm sao lại quên trả lại món đồ cho Tiểu Hy chứ!

Tô Tố lúc này cảm thấy túi xách giống như củ khoai lang nóng bỏng tay, hận không thể vứt cả “món quà” và túi xách vảo thùng rác.

Bên kia Tiểu Hy đã cười lớn lên taxi.

Không đến 30 giây, điện thoại của Tô Tố rung lên, là tin nhắn của Tiểu Hy

“Tố Tố, nhớ nhất định phải thử đó”

Thử...

“Rất nóng sao?” làm sao mà mặt lại đỏ đến thế này.


“Á... đúng rồi đúng rồi, nóng chết được nóng chết được” Tô Tố lấy tay quạt tạo gió, không dám nhin Tiêu Lăng, bước nhanh xuống bậc cầu thang, “Tiêu Lăng xe của anh đâu, chúng mình nhanh chóng về nhà thôi, ở đâu phơi nắng chết thôi”


Nhà?


Tiêu Lăng bị từ này lấy lòng rồi, tâm trạng tức khắc như trời nhiều mây chuyển xanh, anh vui vẻ nhếch mép, cởi bỏ áo vest ngoài che lên đầu Tô Tố thay cô ấy che nắng, một tay vòng qua ôm lấy eo cô.


“Ok, về nhà!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK