Vừa rồi sau khi biết được thân phận của Tiểu Thất, việc đầu tiên chính là xông ra gặp Lục Sâm.
Trong lòng cô cứ ôm một chút hy vọng nhỏ nhoi, cô hy vọng... Lục Sâm và Tiểu Thất ở bên nhau, chỉ là vì cô đẹp hoặc là gia thế của cô, rõ ràng Lục Sâm không phải con người như thế, nhưng cô vẫn không để ý sĩ diện mà hẹn anh ra đây, bị từ chối thẳng thừng như vậy mới cam tam từ bỏ.
Nhìn ánh mắt lạnh lùng của Lục Sâm, trong lòng Triệu Đình Đình khó chịu ghê gớm.
Cô nhớ lúc gặp lại anh ở quán cà phê, ánh mắt anh nhìn Tiểu Thất... sao lại đầy sự cưng chiều và dịu dàng đến vậy.
Lúc đó cô còn tưởng anh đã trở nên dễ gần người khác hơn.
Nhưng không ngờ, anh vẫn không đổi, những thay đổi đó, chỉ là dành cho một người duy nhất Tiêu Tiểu Thất mà thôi.
Triệu Đình Đình ánh mắt trầm mạc dưới lớp mắt kính.
“Lục Sâm... anh biết không, ở nước ngoài nhiều năm như vậy, em vẫn luôn cố quên anh, nhưng sau khi cố thử nhiều năm, em càng phát hiện càng muốn quên thì lại càng quên không được, nên lúc công ty trong nước đưa cho em thư mời, em không chút do dự quyết định về nước.”
Lục Sâm ngặm chặt môi, không nói nữa lời.
Triệu Đình Đình dựa vào gốc cây mai, ngước lên nhìn những cành hoa rủ xuống, “Em ở nước ngoài mấy năm nay, luôn để ý đến thông tin trong nước của anh, em biết anh bị đứt một chi, cũng biết anh là Tổng Tài của Phong Hoa, nhưng lúc em về nước... lúc đó em bị che mờ mắt, thậm chí không phát hiện bên cạnh anh còn có một người con gái...”
Mặt Lục Sâm nhẹ nhàng thả lỏng và dịu lại,
“Thực ra em nói đến cuộc họp bạn cùng lớp... vốn dĩ không tồn tại!” Triệu Đình Đình cười đau khổ, “Đó chỉ là do em không tìm được lí do để gặp anh, nên cố ý nói đại một lí do, sau khi em và anh tạm biệt nhau, em mới bắt đầu liên lạc với các bạn cũ, làm một cuộc họp lớp đúng nghĩa, nhưng buổi họp lớp hôm đó... em gọi điện thoại cho anh, anh lại nói anh bận, không đến buổi họp lớp.”
Khóe mắt Triệu Đình Đình cay cay, “Thậm chí em biết, hôm đó thật ra anh chả bận gì, em rõ ràng nghe thấy trong nhà anh, tiếng Tiêu Tiểu Thất đang làm nũng với anh...”
Lục Sâm gật đầu, “Không sai, lúc đó anh quả thực không bận, đơn thuần là không muốn tham gia họp lớp thôi!”
“Nếu không có em anh có tham gia không?”
“Cũng không!”
Tính anh luôn khép kín, năm đó bạn bè quen biết khi đi học, có thể để lại ấn tượng với anh không quá ba người, trong trường anh vô cùng độc lập, chưa bao giờ kết giao thâm tình với ai, nên cái gọi là họp lớp ấy, anh vốn không muốn tham gia.
Triệu Đình Đình vẫn chưa cam tâm, “Lục Sâm, nếu em về nước sớm hơn... sớm hơn lúc anh và Tiểu Thất quen biết, vậy chúng ta còn có thể không?”
Người đang núp trong hoa Tiểu Thất nghi hoặc.
Cô cũng rất muốn biết đáp án này.
Bỗng, Lục Sâm không có chút do dựu, trực tiếp phủ định khả năng này, “Trước hết, không có cái thứ gọi là nếu như tồn tại! Tiếp nữa, cho dù có xuất hiện tính khả năng này, hai chúng ta tuyệt đối không thế!”
“Tại sao?”
Có Tiêu Tiểu Thất tồn tại cô cũng chấp nhận đi, không có Tiêu Tiểu Thất anh chính là người đơn thân, cô đến tận cửa để làm bạn gái anh, chả lẽ thiệt thòi cho anh sao!
“Vì tôi không còn cảm giác với em!
Bạch_
Trái tim Triệu Đình Đình bị tổn thương đến sắp ngã xuống đáp, bỗng chống trời đất điên đảo.
Không cảm giác...
Câu nói của một người đàn ông nói với người đàn bà nhẫn tâm đến vậy là cùng.
Triệu Đình Đình hít một hơi sâu, cô ngăn nước mắt, đứng thẳng lưng, “Em hiểu rồi, hôm nay em bị thất thần, anh yên tâm, về sau em sẽ đều không làm phiền anh nữa!”
Nói xong, cô ôm hy cọng cuối cùng nhìn Lục Sâm.
Lại phát hiện, ánh mắt Lục Sâm vốn không nhìn cô, Triệu Đình Đình cười đau khổ, lại không do dự, bước lớn rời khỏi vườn mai.
Đợi bóng dáng Triệu Đình Đình đi khuất xong, Tiểu Thất chuẩn bị lén lén rời đi.
ở đây nghe lén người khác nói chuyện cũng là rất bất lịch sự rồi, ngộ nhỡ bị người khác bắt gặp, vậy càng mất mặt.
cô chống eo, định lùi sau, lại nghe thấy tiếng Lục Sâm.
“Ra đây đi!”
Người Tiểu Thất tê cứng?
Đây là gọi cô?
Cô liều mạng lắc đầu, không thể không thể, cô xuất hiện cẩn thận dè dặt như thế cơ mà, nhất định không bị người khác phát hiện, Tiểu Thất tự an ủi mình, Lục Sâm chắc không phải đang kêu cô.
“Còn nấp sau lưng bụi hoa làm gì, anh thấy em rồi!”
Tiểu Thất quay đầu lại nhìn, hình như không có ai khác cơ.
“Tiêu Tiểu Thất, em còn không ra có tin anh đánh em không hả!”
Thật là phát hiện ra cô!
Tiểu Thất không tình không nguyện đứng dậy, cầm cái đầm dài ngại ngùng cúi đầu.
Lục Sâm cầm lấy cây trượng, từ từ bước qua.
Đầu Tiểu Thất cúi càng thấp hơn.
‘’Được rồi, đi thôi!’’
Đi?
Chỉ vậy?
Tiểu Thất nuốt nước bọt, lén nhìn Lục Sâm một cái, phát hiện mặt Lục Sâm rất tự nhiên, hoàn toàn không có vẻ tức giận, mày nhướng lên, cả người như sống lại.
Đưa tay khoát lấy tay của Lục Sâm, “Sao anh phát hiện ra em vậy?”
‘’Em bên đó cứ nhích qua nhích lại, lại mặc đồ nổi thế, muốn không phát hiện em cũng khó.’’
Tiểu Thất nhe miệng cười hihi.
Lục Sâm bó tay nhìn Tiểu Thất, ‘’Được chưa, lần này yên tâm được chưa?’’
‘’Yên tâm yên tâm, em lúc nào cũng rất yên tâm mà!’’
Lục Sâm, ‘’... ’’
Thật là yên tâm mà còn nút sau bụi hoa để nghe lén anh và Triệu Đình Đình nói chuyện?
Lục Sâm cười lắc đầu.
Thật là bó tay với con a đầu này.
Nhưng điều đó thấy rõ con a đầu này không có cảm giác yên tâm, nếu như hành động hôm nay của anh có thể làm cô yên tâm hơn, điều đó thực sự đáng.
Hai người không về buổi yến tiệc ngay.
Tay khoát tay đi bộ trong vườn hoa mai.
‘’ Lục Sâm, anh biết lời anh nói lúc nãy rất tàn nhẫn không?’’
Lục Sâm hoàn toàn không cảm thấy thế.
‘’Anh không có tình cảm với cô ta, nếu cứ day dưa không đứt vậy mới gây ra tổn thương cực lớn cho cả ba người, nếu đã không thích thì nên cự tuyệt rõ ràng, ngay cả một chút hy vọng cũng không cho đối phương, để đối phương hoàn toàn từ bỏ, như vậy cô ta mới có thế bắt đầu đoạn tình cảm mới. Nếu như dùng các quá ôn hòa, có lẽ cô ta còn tưởng rằng trong lòng em còn có chút tình cảm với cô ta, để cô ta giữ lại chút hy vọng, lúc đó cô ta chỉ có thể tìm cách hủy hoại tình cảm của chúng ta, sau cùng ba chúng ta đều không hạnh phúc.’’
Nói vậy cũng có lý.
Tiểu Thất đột nhiên hốt hoảng, cô nắm chặt cánh tay của Lục Sâm,” Vậy Lục Sâm, nếu có một ngày anh không thích em nữa, anh có đối xử với em tàn nhẫn thế này không?’’
Lục Sâm nhăn mày, hoàn toàn không thích cái giả thiết này!
‘’Không thể có khả năng này!’’
‘’Ngộ nhỡ thì sao? Tiểu Thất lại giả dụ, ‘’Lỡ một ngày anh gặp một cô gái thu hút em hơn anh, anh sẽ không đối xử với em như với Triệu Đình Đình chứ?’’
Lục Sâm cự tuyệt không trả lời câu hỏi này.
‘’Tiểu Thất, anh không phải loại đàn ông thấy trăng quên đèn!’’
Tiểu Thất thấy Lục Sâm có chút khó chịu, lập tức đầu hàng, ‘’Được được được, em không hỏi nữa không hỏi nữa, đi thôi, chúng ta tiếp tục đón tiếp khách.’’
Lục Sâm thở dài, xoa xoa tóc Tiểu Thất, hai người cùng nhau bước đi.
Theo anh thấy, anh và Tiểu Thất sẽ không có ngày chia xa đó.
...
Lại về tới tiền viện.
Tiểu Thất tiếp đãi khách, nhưng lại phát hiện Lưu Tuyền không thấy đâu.
‘’Í, Lưu Tuyền đi đâu rồi ta?’’
Tiểu Thất nhìn quanh tứ phía tìm hình bóng Lưu Tuyền, không có thì lắc đầu, tự nói lẩm bẩm, ‘’Có thể là đi vệ sinh rồi... ’’
Cũng không để ý.
Nhưng lúc đó.
Lưu Tuyền và Dung Cảnh cũng đến một nơi hẻo lánh yên tĩnh gặp mặt.
Lưu Tuyền hoàn toàn không ngờ lại gặp Dung Cảnh trong tình huống này, Dung Cảnh cũng không ngờ lại gặp Lưu Tuyền tại đây. Anh nhận được lời mời đến tham gia buổi tiệc ngày hôm nay, vốn lại chuẩn bị ăn xong rồi đi, khong ngờ vừa đến cổng biệt thử lại gặp Lưu Tuyền.
Dung Cảnh nhớ lời dặn của ba mẹ, trong lòng có chút lúng túng.
Anh nhìn Lưu Tuyền, hôm nay Lưu Tuyền vì phải đón khách, Tiểu Thất cố ý chuẩn bị cho bộ đồ! cô mặt một bộ đầm màu xanh ngọc bích dài, kiểu dáng tương đối đơn giản, nhưng vật liệu và đường may tuyệt đối là số một, nên mặt vào người vô cùng khí chất. Lễ phục màu xanh đặc biệt kén chọn da, Lưu Tuyền lại hoàn toàn ngược lại, cô mặc bộ đầm dài màu xanh, lại nổi lên làn da trắng xứ như tuyết của mình, do thời tiết lạnh, bên ngoài cũng khoác một bộ đồ da màu trắng nhỏ, khí chất càng lộ rõ ràng hơn.
Dung Cảnh cũng là lần đầu tiên thấy cách trang điểm như vậy của Lưu Tuyền, kinh ngạc không nói thành lời.
Thực ra dung mạo của Lưu Tuyền không phải loại vừa nhìn là thấy kiều diễm, cô là loại mẫu hình ưu nhìn, giống như trà ngon vậy, càng uống càng thấy có vị thơm.
Lưu Tuyền cũng kinh ngạc gặp lại Dung Cảnh.
Hôm nay Dung Cảnh cô gặp và Dung Cảnh ngày xưa không giống nhau, lần trước gặp Dung Cảnh là trong một bộ đồ đơn giản, hôm nay lại mặc môt bộ đồ tây đen, đầu tóc cũng được chải chuốt gọn gàng, anh vốn dĩ khá đẹp trai, giờ mặc thêm bộ đồ đen, càng có dáng vẻ của một đàn ông trưởng thành.
Trong lòng Lưu Tuyền nghĩ, may mà Tiểu Thất và Lục Tổng đều không có ở đây.
Nếu không Tiểu Thất cứ dán mắt vào người Dung Cảnh, đến lúc đo Lục Tổng chắc là lại ghen.
‘’Anh... ’’
‘’Em... ’’
Hai người cùng mở miêng, mắt nhìn nhau rồi cười lên, không khí bỗng trở nên nhẹ nhàng lại.
Dung Cảnh nở nụ cười, làm tư thế ‘’Mời’’, để Lưu Tuyền nói trước.
Lưu Tuyền cũng không khách khí với anh ta, hiếu kì nhìn anh ta, ‘’Không ngờ hôm nay có thể gặp anh ở đây, hôm nay anh đẹp thật!’’
Phía tai sau của Dung Cảnh bỗng đỏ lên.
Trong lòng có chút ngại ngùng!
Lưu Tuyền lại khen anh đẹp trai... Dung Cảnh có chút phiêu phiêu.
Còn chưa đợi anh phiêu, Lưu Tuyền tiếp tục hỏi, ‘’Sao anh lại đến thành phố A?’’
Theo như cô biết, lần này người nhà họ Tiêu mời toàn là danh gia vọng tộc của thành phố A, nhưng trừ ký giả của đài truyền hình, người Tiêu Gia mời chắc cũng có chút quan hệ với họ.
Làn trước ở bệnh viện Tiểu Thất đã gặp qua Dung Cảnh.
Nhưng nhìn vào hình như họ không quen biết nhau.
Chả lẽ Dung Cảnh và người nhà họ có quan hệ?