Tô Tố phớt lờ nhìn Tiêu Lăng, và bay trực tiếp lên giường, nhặt cái chăn phủ lên đầu như giả chết.
“Anh nói chuyện đàng hoàng với em nhé” Tiêu Lăng ngồi cạnh mép giường, lật cái chăn ra, đưa tay kéo cô ra, “anh nói nghiêm túc nhé, em rút lui khỏi Làng Giải Trí có thể vào công ty anh làm việc, em muốn vào bộ phận nào làm anh cho em vào bộ phận nấy làm.”
Tố Tố trốn vùi trong chăn, giọng nói nghẹn ngào, nhưng giọng rất quyết tâm. “Không đi!”
Mặc dù mối quan hệ của cô ấy và Tiêu Lăng vẫn chưa bình đẳng, nếu cô ấy thực sự vào công ty của anh làm thì sẽ trở thành cấp dưới của anh, hoặc có lẽ là cấp dưới của cấp dưới của anh...
Cô ấy sẽ không làm điều đó.
Hơn nữa, cô ấy không thích làm việc từ 9 sáng đến 5 chiều, và mỗi ngày cô ấy đều làm có một việc lặp đi lặp lại, như vậy không có ý nghĩa gì!
Cô vẫn thích diễn xuất.
“Gầy dựng sự nghiệp ở đâu cũng gầy lên được, sao nhất định phải chọn ở Làng Giải Trí chứ, vả lại ở công ty anh làm không ai dám ăn hiếp em.” Tiêu Lăng tiếp tục dạo nói.
Anh luôn cảm thấy đây là một hảo ý, tất nhiên, công ty mà anh nhắc chắc chắn không phải là công ty Truyền Thông Tinh Quang cũng không phải Tập Đoàn Quốc Tế Hoàn Vũ, tiểu yêu tinh vẫn không hay biết anh là Tổng Tài của Tập Đoàn Quốc Tế Hoàn Vũ.
Anh ta không định nói, anh ta muốn thấy tiểu yêu tinh này hồ đồ đến khi nào.
Nếu Tô Tố thực sự đến công ty anh, anh có thể gặp cô thường xuyên, cũng có thể cùng nhau tan ca, thời gian bên nhau sẽ nhiều hơn.
“Đã nói không đi là không đi mà.”
Sắc mặt Tiêu Lăng không được vui
Anh ấy là một người công tư phân minh. Lần này, thật khó để anh phá lệ cho cô ấy vào công ty. Cô ấy vẫn nể tình.
“Em nhất định muốn ở lại Làng Giải Trí, nơi đó rất phức tạp.”
“Em biết.”
Tô Tố thở dài, hôm nay cô không nói rõ sẽ không còn cơ hội giải thích, với lấy cái điều khiển từ xa và tắt TV, căn phòng đột nhiên tĩnh lặng lại.
chỉ nghe thấy tiếng mưa lớn bên ngoài cửa sổ gõ vào kính và tiếng ván gỗ ben ban công lộ thiên.
Cô nhấc mông ngồi dậy và nhìn thẳng vào Tiêu Lăng “ Làng Giải Trí phức tạp nhưng chả lẽ nơi làm việc trong văn phòng không phức tạp sao? Có những quy tắc ẩn trong ngành giải trí. Nơi làm việc thì không có người quấy rối tình dục à! Em đã trưởng thành rồi. cái sự việc đáng lo như thế đi đến đâu cũng sẽ gặp thôi. “
Không phải cô ấy tự cao, với một dung mạo vào vóc dáng như cô, thì đi đến góc xó nào cũng không thể tránh được.
Tiêu Lăng phải thừa nhận rằng Tô Tố đã nói đúng.
Anh vẫn không từ bỏ và tiếp tục thuyết phục, “Trong công ty anh, bất cứ ai dám quấy rối em sẽ bị anh đuổi việc.”
“Lúc nãy anh cũng có nói. Ai trong làng Giải Trí mà có ý đồ gì với em. Anh cũng sẽ truy sát mà.” Tô Tố nắm lấy tay anh và mỉm cười với anh. “Đây là những gì anh nói, anh không thể đổ thừa rồi.” ”
“... ”
Tiêu Lăng hiểu sâu sắc câu nâng một tảng đá lên và bị nện vào chân rồi.
“Em không thích làng giải trí, nhưng em thích diễn xuất, đây là một sở thích, anh cũng muốn em từ bỏ à?”
Tô Tố tội nghiệp nhìn Tiêu Lăng.
Tiêu Lăng, “... ”
Cô ấy thực sự là một diễn viên trời sinh, lúc nãy vẫn vui vẻ hạnh phúc, và chớp mắt cái trở nên đáng thương, cô không giống như đang diễn vậy.
Anh nặng nề vuốt tóc cô.
“Này... ” Tô Tố ôm giữ mái tóc phản kháng.
Anh vuốt làm tóc cô rối như cái ổ gà rồi.
Tiêu Lăng thở dài.
Cô ấy nói rằng đây là sở thích duy nhất. Làm sao anh ấy có thể giết bỏ? Tô Tố không đấu tranh với anh mới lạ, mặc kệ vậy, anh chịu hao tâm tí.
“Hay, công khai... ”
“không được, không được!” Tô Tố chéo tay từ chối. “Đừng công khai, em muốn dựa vào thực lực của bản thân trong làng giải trí để làm nên kiệt xuất”
Mặt Tiêu Lăng như tối sầm lại, và anh nắm tay cô. Hung hăng gặng hỏi, “Em muốn tạo dựng kiệt xuất cho bản thân hay muốn chống lại tôi?”
Tô Tố không nói nên lời.
“Nếu em chống lại anh, thì làm bạn gái anh cái đết gì nữa.”
“Không được chửi thề!”
“Cứ nói thì sao,ừm... ” Chim! Đồ chó má!
cô ấy chưa nói xong, liền bị Tiêu Lăng cưỡng hôn.
Những hơi thở chốc lát đã bị chặn hết.
Cảm giác nghẹt thở đến.
Tô Tố trợn mắt nhìn và đánh Tiêu Lăng tới tấp. “Ưm... ”
Muốn ngộp chết đi.
“đồ ngốc, đã lâu như vậy còn chưa biết hít thở, hít rồi, thở ra, vậy mới đúng,.” Tiêu Lăng hôn môi cô lần nữa.
Anh ta không nói với Tô Tố.
Lúc trước Anh thường làm tình với phụ nữ, nhưng không bao giờ hôn lên môi những cô kia, anh cảm thấy dơ.
Nhưng đôi môi của Tô Tố vừa mềm mại và ngọt ngào, mỗi khi chạm môi cô ấy, anh đều không muốn bỏ ra.
“Ưmm... ”
Tô Tố vừa được thở ổn định chưa bao lâu, lại bị anh cướp đi.
Cô ấy muốn chửi Mẹ.
Ông dê xồm này, không khi nào ngừng kích thích được!
Tô Tố không được phép do dự nữa, và não cô trống rỗng. Dưới kỹ năng hôn tuyệt vời của Tiêu Lăng, toàn thân cô trở nên mềm mại như vũng bùn, không còn sức mềm mại ngã xuống giường.
Cô mơ hồ suy nghĩ, cái phòng Tiêu Lăng đặt chất lượng quá tốt, cái giường lớn nằm thật êm ái...
“Ưm... ”
Cô giật bắn mình, Tô Tố lập tức tỉnh dậy.
Cô dùng sức đẩy mạnh Tiêu Lăng sang một bên
Tiêu Lăng đang có hứng gợi tình, hoàn toàn không phòng bị, đột nhiên bị đẩy vào bàn cạnh giường ngủ, và phát ra một tiếng “ầm“.
“xuýttt... ” Tiêu Lăng xuýt một tiếng.
Tô Tố hoảng sợ và nhanh chóng qua xem anh ta. “Anh, anh bị đụng vào đâu?”
“Vào eo!”
“Có sao không.”
“Em nói đi?” Giọng nghiến răng đau đớn của Tiêu Lăng, anh ôm chặt thắt lưng và khuôn mặt đau đớn đến méo mó”Nếu em hại tôi không cử động được, thì e sẽ bị ở góa đó.”
Tô Tố lưỡn lự, không dám đối đáp anh ta.
Cô cúi đầu và giúp anh ta đứng lên, cô nuốt nước bọt: “có cần em xoa bóp cho anh?”
“cần!”
Anh cởi chiếc áo vét của mình ra và ném nó xuống sàn, nằm trên giường chờ Tô Tố phục vụ.
Tô Tố bặm môi, tháo thắt lưng anh ra, kéo chiếc áo sơ mi trắng ra khỏi quần tây, và vươn tay kéo áo sơ mi lên, để lộ cái eo săn chắc của anh.
Chiếc eo màu da đồng giờ biến thành màu đỏ đậm, và dần dần chuyển hướng sang màu tím thẫm.
Tô Tố nhìn anh nhói lòng.
Mẹ ơi, nó đau đến mức nào.
Cô đột nhiên áy náy.
Cô ấy chỉ nghĩ rằng Tiêu Lăng lúc nãy sử dụng khổ nhục kế. Hóa ra oan cho anh ấy quá
Cô có vẻ không dám xuống tay xoa cho anh. “Hay là... em xuống hỏi người trong khách sạn mượn rượu thuốc cho anh? Nhờ họ tìm chuyên gia xoa bóp cho anh được không?”
Cô sợ rằng cô không chuyên nghiệp, càng xoa bóp sẽ làm thương tích càng nghiêm trọng.
“Không được, em chê anh chưa đủ mất mặt à. Muốn mọi người biết rằng anh bị em bạo hành à? Anh không chịu nổi sự xấu hổ như thế.”
“... ”
Tô Tố mồ hôi nhẽ nhãi, bạo hành? Có nói khoa trương quá không?
Nhưng ai khiến cô ấy mắc lỗi?
Bàn tay cô từ từ đụng vào eo anh. “vậy để em xoa cho anh nhé?”
“Nhanh nào!”
“Sẽ có một chút đau đớn, anh cố chịu nhé.”
“Đừng buôn chuyện tầm phào nữa!”
Cơn tức giận thịnh nộ, Tô Tố lăn mắt nhìn và đột nhiên bật cười. Bàn tay nhỏ nhắn của cô bắt đầu xoa mạnh vào eo, và xoa một cách mạnh mẽ.
“ối--” Tiêu Lăng đau đớn kêu thất thanh, và quay đầu giận dữ nhìn Tô Tố. “Em muốn ngộ sát tình phu à!”