Anh im lặng, những người xung quanh anh cũng bất giác im lặng, mọi người đều như nhịn thở chăm chú nhìn vào anh.
Lãnh Mạc hình như nghĩ ngợi được một hồi rồi nói, “Tôi đấu giá nó là do nó có ý nghĩa khác!”
Phóng viên lập tức nhớ ra điều gì, “Lãnh tiên sinh chỉ là, ý nghĩa thiết kế của nhẫn này? Theo nghe nói là nhà thiết kế trang sức đỉnh cao của hoàng thất nước Anh dùng thời gian mấy năm để thiết kế ra chiếc nhẫn này, chỉ riêng là phần cắt kim cương thôi cũng đã tương đối tốn công phu, hơn nữa chiếc nhẫn này bị cắt thành hình dạng giọt nước. Theo truyền thuyết kể rằng nhẫn kim cương này là nhà thiết kế bậc thầy thiết kế chiếc nhẫn cho người vợ của mình, còn đặt cho nó một cái tên rất hay, đặt tên là ‘Happiness’, có ngụ ý là hạnh phúc và vui vẻ.
Trương Hân ngây người nhẹ.
Đúng không!
Tâm tư vừa nãy của cô toàn bộ đều ở trên người Lãnh Mạc và bạn nữ của anh, không ngờ không biết được viên kim cương lại có ngụ ý như vậy.
Ánh nhìn của cô chuyển lại lên người Lãnh Mạc, anh luôn là một người thiếu kiên nhẫn, không ngờ lại không gián đoạn lời nói của phóng viên, nghe xong lời của phóng viên, trái lại còn gật đầu, “Không sai, chính là vì cái này...”
Phóng viên lại một lần truy vấn, “Theo như công chúng biết được, Lãnh tiên sinh mỗi lần tham dự những dịp khác nhau lại đem một bạn nữ khác nhau, lần này Mạc tiên sinh đấu giá chiếc nhẫn này... không lẽ là đã có ý trung nhân rồi? Nếu như như thế, vậy không biết bao nhiêu phụ nữ đã tan nát trái tim rồi.”
Sự kiên nhẫn của Lãnh Mạc tốt đến nổi trước giờ chưa từng có qua, “Không sai, tôi đã có người mình thích, chiếc nhẫn này là tôi đấu giá để tặng cô ấy đấy!”
“À...” Nét mặt nữ phóng viên như bị tổn thương, “Vậy Lãnh tiên sinh có thể tiết lộ ý trung nhân của mình không? Không lẽ là... là quý cô này?”
Nữ phóng viên nhìn vào bạn nữ kế bên Lãnh Mạc, đôi má của bạn nữ tức thời đỏ lên, sắc mặt mắc cỡ.
Đôi mày của Lãnh Mạc nhíu lên gần như không thấy được, “Chuyện này không thể tiết lộ!”
Nữ phóng viên bị mất hứng, khẩn trương chuyển chủ đề, “Tôi nghe nói Lãnh tiên sinh lúc đầu là muốn từ chối tham dự Chương trình đấu giá từ thiện này, nhưng đột nhiên tại sao lại thay đổi ý định đến tham dự thế, có thể cho biết lý do tại sao không?”
“Là do... tôi làm mất một con mèo con!”
“À hả?” Nữ phóng viên ngây người.
Lãnh Mạc nhìn vào ống kính, ánh mắt của anh từ trong màn hình ti vi xuyên qua đây, ánh mắt nhạy bén, “Con mèo con nhà tôi nuôi bị mất rồi, tôi hi vọng cô ấy nếu như thấy được Chương trình đấu giá từ thiện này, ngoan ngoan quay về, nếu về tôi có thể không tính toán chuyện mà cô ấy bỏ trốn, nếu như bị tôi tìm được... hậu quả tự gánh lấy!”
Nhịp tim đập của Trương Hân tức thời bị rớt một nhịp!
Muốn cô quay về, không tính toán với cô?
Hô hô...
Tại sao lại có thể nực cười đến thế, xã hội bây giờ đều như thế cả à? Chỉ cần có quyền có thế, cho dù là làm sai, vẫn như cũ là đại gia, vẫn như cũ cần người khác cúi đầu tạ lỗi? Trương Hân cô đây sẽ không chấp nhận như vậy đâu!
Vừa muốn đổi kênh, liền nghe thấy nữ phóng viên ngượng ngùng nói, “Con mèo nhỏ nói sao thì cũng là súc sinh, không biết đường về nhà đâu.”
Súc sinh...
Mép miệng Trương Hân tức thời co giật lại!
Cô ta mới là súc sinh! Cả nhà cô ta đều là súc sinh!
Trương Hân phẫn nộ tắt đi cái ti vi!
Cũng do là đã tắt ti vi, cho nên cô không thấy được ánh mắt của Lãnh Mạc liếc nhìn vào nữ phóng viên kia đã đột nhiên hạ nhiệt mấy chục độ, càng không nghe được câu nói cuối cùng của Lãnh Mạc.
“Chỉ cần cô ấy quay về, mỗi một con đường đều sẽ thông đến nhà!”
...
Tối hôm đó!
Cách thời gian kết thúc Chương trình đấu giá từ thiện cũng đã năm tiếng, ở biệt thự Bán Sơn, sắc mặt của Mạc Tầm càng ngày càng khó coi.
“Lão, lão đại, phu nhân có thể không có nghe được lời nói vừa nãy của anh.”
“Câm miệng!”
Vương Bưu im miệng, qua được một lát Lãnh Mạc lại không nhịn được, nắm chặt chiếc nhẫn kim cương vàng đã đấu giá về, giận đến nghiến răng! Anh cố ý đi tham gia Chương trình đấu giá từ thiện, chỉ là vì muốn Trương Hân đừng sợ hãi anh nữa, sau đó quay về!
Anh cũng đã nghĩ xong hết.
Chỉ cần Trương Hân chịu quay về, anh sẽ đem chiếc nhẫn này tặng cho cô, coi như chuyện bỏ trốn của cô chưa từng tồn tại!
Nhưng!
Nhưng!
Đã năm tiếng trôi qua, cho dù là góc tận cùng nhất của thành phố A, cũng có thể về đến đây, người phụ nữ chết tiệt kia vẫn một chút tin tức cũng không có!
“Bốp...“
Lãnh Mạc tức đến nỗi trực tiếp quăng chiếc nhẫn đó vào tường, chiếc nhẫn và tường phát ra một tiếng va chạm nhau, không ngờ lại lăn ngược trở lại về kế bên chân Lãnh Mạc!
Đáng chết!
Lãnh Mạc dùng giày da đạp lên mặc sức dẫm lên chiếc nhẫn.
Vương Bưu kế bên nhìn thấy đúng gọi là đau mắt thật, đây là chiếc nhẫn 1 tỷ đấu giá về đấy, không ngờ lại bị dẫm đạp như vậy, đúng là quá tàn bạo với thiên vật rồi!
Lãnh Mạc dẫm đạp được một hồi càng ngày càng tức tối!
Kim cương cứng rắn, giày da của anh không tạo được bất kì tổn hại nào!
Cơn hỏa nộ của Lãnh Mạc càng cháy càng lớn!
Nhặt chiếc nhẫn lên, trực tiếp vứt nó vào trong thùng rác!
Vương Bưu lại càng đau tiếc hơn.
Đều là tiền đấy!
Vương Bưu khom lưng muốn đi nhặt.
“Không được nhặt! Ai cũng không được nhặt! Người phụ nữ chết tiệt kia cũng không thèm đến thứ này, các người nhặt lại làm gì!” Lãnh Mạc tức giận đi thẳng lên lầu!
Chiếc nhẫn lúc đầu là anh nhìn thấy có ý nghĩa khác, cho nên mua về cố ý dự tính tặng Trương Hân, nhưng người phụ nữ chết tiệt kia không quay về! Cô căn bản là không thèm đến thứ này, nếu như đã vậy, anh còn để lại thứ chết tiệt này làm gì!
Lãnh Mạc mang theo bực bội đầy mình đi lên lầu!
Đến phòng ngủ, nhìn thấy trên tường đều là áp phích của Trương Hân, cơn hỏa nộ của anh càng tăng thêm, “Người đâu!”
Người giúp việc lập tức đi tới, “Lãnh tiên sinh!”
“Kêu thêm vài người, tháo hết toàn bộ những tờ áp phích này!”
“Hả?”
“Nghe không hiểu tôi nói gì à?”
“Vâng vâng vâng, tôi sẽ kiếm người đến tháo ngay!”
Vương Bưu cùng một đám người lên đây, nhìn thấy đám người rất nhanh tay nhanh chân tháo hết áp phích xuống, mép miệng co giật một hồi.
Áp phích rất nhanh đã tháo hết.
Bức tường bị mất đi áp phích tức thời hiện lên một khoảng trống không.
Lãnh Mạc còn tưởng rằng sau khi tháo hết áp phích của Trương Hân sẽ dễ chịu hơn, nhưng đáng chết thật, anh phát hiện, nhìn không được áp phích, trong lòng anh lại càng không thoải mái!
Người giúp việc nhìn thấy khuôn mắt tối tăm của anh, miễn cưỡng hỏi, “Lãnh, Lãnh tiên sinh, những áp phích này... đều vứt đi à?”
Vứt?
Vứt đi đâu!
Thùng rác?
Trong lòng của Lãnh Mạc co giật, ánh mắt lạnh băng liếc nhìn người giúp việc, người giúp việc cả thân dựng cả tóc gáy, má ơi, cô nói sai điều gì rồi!
“Áp phích... dán lên lại đi!”
“Hả?”
Người giúp việc trố to mắt nhìn lão đại.
Lãnh Mạc xấu hổ thành giận, “Hả cái gì hả! Nghe không hiểu tiếng người hả!”
“Nghe hiểu nghe hiểu ạ, lập tức dán lại ngay.”
Thoạt nhiên, tháo xuống dễ dán lên khó, tháo xuống chỉ cần 10 phút, nhưng bây giờ dán thứ tự lại từng tờ từng tờ lại tương đối khá tốn thời gian, dùng hết hai tiếng mới có thể dán lại những áp phích của Trương Hân.
Vương Bưu đang đứng trước cửa phòng sờ vào mũi.
Có thể nói anh là... anh đã sớm biết sẽ có hậu quả như thế?
Lần trước cũng là giận phu nhân, đem những đồ của phu nhân mua đều vứt đi hết, cuối cùng chẳng phải lại cho người đi khiên lại những thứ đó về, lại một lần để lại chỗ cũ sao!
“Vương Bưu!”
Vương Bưu giật bắn người, khẩn trương đứng thẳng lưng lên, “Lão đại, có em!”
Đợi người giúp việc đi hết, Lãnh Mạc mới dặn dò Vương Bưu, “Đi lấy chiếc nhẫn lên cho tôi!”