Tiếng hét kinh hoàng được trộn lẫn với một nỗi sợ hãi sâu sắc, Lục Sâm đột nhiên nét mặt thay đổi, anh ta nhanh chóng quay lại, đừng sức đẩy cửa.
“Tiểu Thất? Tiểu Thất!”
Tiếng hét trong phòng vẫn một tiếng tiếp nối một tiếng!
“Tiểu Thất!”
Cửa của khách sạn năm sao thì làm thế nào dễ dàng phá ra, tay vịn xe lăn của Lục Sâm đẩy đến bị biến dạng rồi, nhưng cánh cửa trong phòng vẫn không di chuyển chút nào, Lục Sâm lúc này chỉ ghét bản thân không có đôi chân hoàn hảo, không thôi thì anh ta nhất định có thể đứng lên, dùng sức đẩy cửa ra!
“Người đâu, người đâu!”
Lục Sâm to tiếng hét lên, Triệu Đào trong phòng của Lục Sâm, nghe thấy tiếng hét thì lập tức phóng ra ngoài, đôi mắt Lục Sâm đã đỏ, “Triệu Đào, lập tức phá cánh cửa này ra! Nhanh!”
Triệu Đào lần đầu tiên nhìn thấy Lục Sâm gấp gáp như vậy.
Anh ta không hỏi gì, cắn chặt răng, lùi vài bước, đột nhiên lao đến cửa1phòng, chân dùng sức đạp qua nhưng cánh cửa phòng vẫn không chút động tĩnh.
“Lục Tổng, như vậy không được. Ngài đợi một chút, tôi lập tức gọi điện thoại để người trong khách sạn mang thẻ đến!”
“Nhanh lên!” Lục Sâm ấn chặt cửa, hét lên vào trong phòng, “Tiểu Thất em đừng sợ, anh lập tức đến ngay!”
Triệu Đào cũng không hỏi dư thừa, anh ta nghe thấy Tiểu Thất trong phòng la hét, nhận thức được sự nghiêm trọng của tình hình, anh ta hoàn toàn không dám làm mất thời gian, nhanh chóng gọi điện đến quầy lễ tân của khách sạn, chưa đầy một phút, thì có người thở hổn hển gửi thẻ phòng.
“Tổng tài...”
Đôi mắt máu đỏ của Lục Sâm, dùng thẻ phòng mở cửa phòng ra.
Anh ta nhanh chóng đẩy xe lăn vào, Triệu Đào cũng đi chặt theo sau. Sau khi mở cửa phòng ra, tiếng hét của Tiểu Thất biến mất rồi, trong phòng khác mọi thứ đều tốt, nhưng khi đi đến cửa phòng của phòng ngủ thì Lục Sâm nhìn thấy1tình hình trước cửa trượt, cả người gần như sụp đổ!
Tiểu Thất mặc một áo thun trắng tay dài, cả người cứng đơ đứng ở đó, nét mặt trắng bệt kinh hãi, bước chân lắc lư, nhìn như thể có thể ngất đi bất cứ lúc nào, trên người cô ta quấn quanh vài chục con rắn!
Những con rắn đầy màu sắc sặc sỡ quấn quanh trên đồ trắng của cô ta, thè lưỡi ra, nhìn vào cực kỳ kinh hoàng!
Còn có một vài con rắn nằm rải rác quanh chân cô, lượn vòng và bò trong phòng cô!
Trong trường hợp này nếu là người thì nhìn vào đều muốn nổi da gà, đáng sợ!
Lục Sâm không nghĩ gì, cả người lao tới.
“Tổng Tài!”
Triệu Đào bị sốc, lỡ như là rắn độc, vậy thì tổng tài sẽ gặp nguy hiểm! Triệu Đào một lúc sau cũng lao qua đó.
Lục Sâm lúc này làm gì nghe thấy âm thanh của Triệu Đào, lao đến bên cạnh Tiểu Thất, nhanh chóng nắm lấy đầu rắn đang quấn trên người cô ta, dùng sức5bóp lưỡi, nặng nề ném con rắn xuống đất, những con rắn còn lại cảm thấy nguy hiểm, có một số con bò lên người Lục Sâm, mở miệng ra và căn.
“Tổng tài!”
Lục Sâm chỉ cảm thấy cánh tay có chút đau, anh ta nắm lấy đuôi rắn, dùng động tác y hệt ném con rắn ra ngoài.
“Tiểu Thất đừng sợ, sẽ ổn nhanh thôi!”
Tiểu Thất run rẩy như những chiếc lá trong giá, hoàn toàn không nói nên lời, tâm trí cô đều là lúc 8 tuổi, gần như bị ném vào chiếc hộp rắn! Bất cứ ai quen cô đều biết, Tiêu Tiểu Thất trời không sợ đất không sợ, không sợ tai nạn cũng không sợ cãi nhau đánh nhau, nhưng... cô sợ nhất là rắn!
Bởi vì lúc học mẫu giáo nên còn lưu lại hình bóng, cô ta bình thường nghe thấy từ “rắn” thì có thể sợ đến khuôn mặt trắng bệt, nếu như vô tình nhìn thấy hình ảnh của một con rắn trên bất kỳ cuốn sách nào thì chóng mặt và choáng váng. Cô2ta đối với rắn là có nỗi sợ tự nhiên như vậy.
Cô di chuyển cũng không dám di chuyển!
Cảm giác được con rắn đang bò trên người cô, nước mắt cô không điều khiển được và rơi xuống, cả khuôn mặt đều ướt đẫm, “Lục, Lục Sâm... anh đừng lo lắng cho em!”
“Đừng nói điều ngu ngốc!”
Anh ta làm thế nào mặc kệ cô!
Lục Sâm và Triệ Đào hai người ba năm phát ném những con rắn ra khỏi người Tiểu Thất, sau đó anh ta nhanh chóng chỉ định Triệu Đào, “Ôm Tiểu Thất ra ngoài!”
“Vâng!”
Triệu Đào bế ngang Tiểu Thất lên, nhanh chóng rời khỏi phòng.
Lục Sâm cũng đẩy xe lăn nhanh chóng rời khỏi và đóng cửa phòng lại!
“Tổng tài! Tiêu tiểu thư ngất rồi!”
Lục Sâm thay đổi nét mặt, “Lập tức kêu người tìm bác sĩ đến!”
Triệu Đào đặt Tiểu Thất lên giường lớn của Lục Sâm, nhanh chóng gọi điện thoại cho bác sĩ, sau cuộc gọi thì anh lo lắng nhìn về hướng Lục Sâm, “Tổng tài, vừa nãy anh bị cắn rồi!”
“Không sao!” Lục Sâm9săn tay áo xuống, “Toàn là những con rắn không có độc!”
Triệu Đào thở phào nhẹ nhõm.
Lục Sâm nhìn vào Tiểu Thất trên giường, ngay cả trong tình trạng hôn mê mà nét mặt của cô cũng khá sợ hãi, cả người co rúm thành một cục, cơ thể không ngừng rung rẩy, cô bất an lắc đầu, cứ chảy nước mắt.
“Đừng... anh hai cứu em! Anh hai! Lục Sâm..Lục Sâm...”
“Anh ở đây, Tiểu Thất đừng sợ, anh ở đây!”
Lục Sâm nắm chặt tay của Tiểu Thất, cố gắng để giọng nói của mình dịu lại, “Qua rồi, mọi thứ qua rồi, anh ở đây!”
Sự an ủi của anh ta không phải là rất hữu ích, Tiểu Thất không ngừng run rẩy, không ngừng chảy nước mắt!
“Tổng tài...”
Nét mặt của Lục Sâm ngay lập tức trở nên khá ảm đạm, ánh mắt hung hăng, lạnh lùng, một câu một chữ hầu như là phát ra từ khe răng của anh!
“Triệu Đào!”
“Có!”
“Lập tức tức niêm phong phòng Tiểu Thất, bất cứ ai cũng không được vào!”
“Vâng!”
“Thông báo cho nhân viên bảo vệ, chặn1lại toàn bộ khách sạn, bất cứ ai đều không được đi ra! Ngoài ra, điều tra ra camera giám sát của phòng Tiểu Thất, điều tra rõ ràng cho tôi, hôm nay rốt cuộc ai đã vào phòng cô ấy!”
“Vâng!”
Triệu Đào nhanh chóng rời khỏi phòng!
Lục Sâm bám chặt lấy tay Tiểu Thất, như thể có thể cho cho ấy chút sức mạnh, đôi tay nhỏ của cô ấy lạnh lạnh, trong lòng bàn tay đều dính lại mồ hôi!
“Đừng sợ, Tiểu Thất đừng sợ!”
Vài phút sau, Triệu Đào quay lại, “Tổng tài, đã làm theo ý ngài, kiểm soát khách sạn theo chỉ định của ngài rồi, các sinh viên có chút bất an, không biết xảy ra chuyện gì, bạn thân Tiêu tiểu thư bây giờ ở ngoài cửa, cô ấy muốn vào xem Tiêu tiểu thư, để cho cô ấy vào không?”
Lưu Tuyền?
“Để cô ấy vào!”
Lưu Tuyền lao vào phòng, nhìn thấy dáng vẻ của Tiểu Thất, cả người cứng đơ, cô với Tiểu Thất lớn lên cùng nhau, khi nhìn thấy dáng vẻ này của cô ta thì cô liền lao đến bên cạnh giường, nắm lấy tay còn lại của Tiểu Thất, “Tiểu Thất, Tiểu Thất đừng sợ, đừng sợ, anh của cậu ở bên cạnh câu này, anh cậu sẽ bảo vệ câu, còn nữa, Lục Sâm bây giờ cũng bên cạnh cậu, anh ta sẽ bảo vệ cậu!”
Sự run rẩy của Tiểu Thất đột nhiên trở nên ít kịch tính hơn rồi.
“Đây rốt cuộc là chuyện gì?”
“Lục tổng, có phải cô ta nhìn thấy cái gì liên quan đến rắn?”
Tiểu Thất chỉ có nhìn thấy rắn mới có thể biến thành như vậy!
“Có người muốn hại cô ấy, ném rắn vào trong phòng cô ấy, bò lên người cô ta!”
Lưu Tuyền nét mặt đột nhiên thay đổi!
“Cô ấy sợ rắn, phải không?”
“Đúng, lúc nhỏ cô và anh hai bị bắt cóc, xém chút nữa là bị ném vào hộp kính đầy rắn, cho nên cô đối với rắn rất rất rất ác cảm, đừng nói đến việc thấy rắn ngoài đời thật, kể cả trong tivi nhìn thấy cũng sợ hãi hoặc là trên hình thì cô ấy đều hôn mê. Cho nên cô ấy không bao giờ tham gia các hoạt động cắm trại mùa hè! Lục Tổng, xin ngài hãy tìm ra người làm hại cô ấy!”