Mục lục
Truyện Lấy Phải Boss Kiêu Ngạo (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đây là 1 cô gái tốt, nếu không cưới về nhà, sau này nhất định Mộ Bạch sẽ hối hận!

An Nhiên không biết suy nghĩ của Mộ phu nhân, thấy mắt của Mộ phu nhân mệt mỏi, vô thức nói, “Bác gái, bác vào trong phòng nghỉ 1 chút, ở đây có con là được rồi.”

“Không được, không phải Trương Hân đã nói con chăm sóc Mộ Bạch cả ngày rồi sao, con đi nghỉ đi, tối nay để bác chăm sóc.” 

“Con... không ngủ được.” An Nhiên lắc đầu, “Hôm nay bác ngồi xe cả ngày cũng mệt rồi, vẫn là bác đi nghỉ, để sáng mai mới đổi lại là bác chăm sóc Mộ Bạch...” Mộ phu nhân vừa muốn nói chuyện, lập tức nghe thấy An Nhiên bổ sung thêm 1 câu, “Với lại... con có vài lời muốn nói với Mộ Bạch.”

Mộ phu nhân nghe thấy câu này lập tức gật đầu.

Nếu Mộ Bạch đã mua nhẫn chuẩn bị cầu hồn rồi, điều này nói lên cái gì?

Con của mình bà hiểu, nếu không phải trong lòng yêu thích thì sẽ không làm hành động này, nói không chừng... An Nhiên có thể gọi Mộ Bạch tỉnh.

Mộ phu nhân nghĩ nghĩ, “Vậy bác vào phòng bên trong, con có vấn đề gì lập tức gọi bác.”

An Nhiên gật đầu, “Dạ!”


Mộ phu nhân mới đi, An Nhiên lập tức tắt đèn trong phòng, chỉ để lại 1 cái đèn nhỏ với ánh sáng như hoàng hôn, cô đóng cửa lại, im lặng ngồi bên giường, nắm lấy tay Mộ Bạch, nhẹ nhàng chạm vào chỉ tay trong lòng bàn tay anh, “Mộ Bạch, mẹ anh hình như rất thích em, nhưng hình như bác không biết chuyện chúng ta đã từng kết hôn, không biết cũng tốt, như vậy thì khi tiếp xúc không bị áp lực.”

An Nhiên mở hộp đựng nhẫn, lộ ra 2 cái nhẫn bạch kim, cô nắm lấy tay Mộ Bạch, đeo nhẫn nam vào ngón áp út của Mộ Bạch, còn lại cái nhẫn nữ thì không động chạm gì, “Mộ Bạch, nếu anh muốn cầu xin em tha thứ, vậy em đợi anh tỉnh lại, đợi anh tỉnh lại nói cho em biết ý nghĩa của chiếc nhẫn, sau đó tự tay đeo lên cho em... nếu không, em tuyệt đối sẽ không tha thứ cho anh.”

An Nhiên tiếp tục nói, “Bác sĩ cho anh thời gian 3 ngày, vậy em cũng cho anh thời gian 3 ngày, nếu 3 ngày sau anh vẫn chưa tỉnh dậy, em sẽ về nước Anh, anh cũng biết, bên nước Anh có rất nhiều nam sinh theo đuổi em, về nước Anh em lập tức tìm 1 người kết hôn, cả đời này sẽ không nhớ đến anh nữa!”

“... chắc anh cũng biết, em nói được làm được, cho nên... thời gian 3 ngày, tốt nhất 3 ngày sau anh tỉnh lại, nếu không em thật sự làm theo những gì em đã nói!”

Mắt An Nhiên luôn nhìn tay của Mộ Bạch, mà không chú ý tới, sau khi cô nói xong lời này, lông mi Mộ Bạch khẽ động.

...

1 bên khác.

Từ sáng đến tối đã hơn 10 tiếng đồng hồ rồi, cái máy quay trong phòng khách sạn vẫn quay không ngừng.

Tô lão thái gia ở trong phòng của mình nhìn chằm chằm vào hai đứa nhỏ, nhưng đã hơn 10 tiếng đồng hồ, 2 đứa nhỏ đến giờ ăn thì ăn cơm, những thời gian khác hai anh em cùng nhau nói chuyện, lâu lâu hai đứa đi nhà vệ sinh, rồi lâu lâu đi đến cửa sổ nhìn cảnh vật bên ngoài, hành động của hai đứa nhỏ không chút khác thường.

Không lẽ... bỏ cuộc rồi?

Suy nghĩ này vừa hiện lên, lập tức bị Tô lão thái gia phủ định!

Không thể nào, hai nhóc này rõ ràng là không có chút cảm giác sợ hãi, hai đứa bình tĩnh đến nỗi không giống hai đứa trẻ 8 tuổi đang bị bắt cóc, bọn nó nhất định không dễ dàng bỏ cuộc.

Lão thái gia tiếp tục nhìn máy quay.

Ông muốn nhìn ra tại sao lại như vậy.

...

Cùng lúc đó.

Cảnh Thụy và Tiểu Thất đã ăn xong cơm tối, sắc trời cũng dần tối xuống.

“Anh?”

Như là đoán được Tiểu Thất sẽ nói gì, Cảnh Thụy nhẹ giọng nói, “Đợi thêm chút nữa!’

“Ừ!”

Qua thêm 2 tiếng nữa, Cảnh Thụy nhìn thời gian, đã khoảng 10h tối rồi, anh đưa tay đẩy đẩy Tiểu Thất, “Em đi tắm trước, chuyện còn lại để anh.”

“Anh...”

“Nhanh lên, ở đây hậu đậu, vạn nhất làm hư chuyện thì làm sao!”

Tiểu Thất bĩu môi, ấm ức “ừ” 1 tiếng, ngoan ngoãn xuống giường đi vào nhà tắm tắm rửa.

Cảnh Thụy lập tức đi đến bên cửa sổ!

Anh mở rèm cửa ra, cửa kính mở he hé như 1 đường chỉ, Cảnh Thụy bò lên cửa kính, như đang thưởng thức phong cảnh... cũng như đang... tìm đường chạy trốn. Qua khoảng 10 phút, cậu đưa tay nhỏ ra, để ra ngoài cửa sổ.

Thân nhỏ che máy quay lại, Cảnh Thụy nhân cơ hội quăng giấy trong tay xuống hết.

Bên dưới khách sạn vẫn rất đông đúc, đến 10h hơn vẫn đông như vậy, cho nên... giấy của cậu có lẽ rất nhanh sẽ có người phát hiện!

Cảnh Thụy quăng xong giấy, không về giường ngay lập tức, mà tiếp tục ở trên cửa sổ thêm 1 tí, đợi đến khi Tiểu Thất từ trong nhà tắm ra, anh quay đầu nhìn 1 cái, thấy Tiểu Thất tắm xong, lúc này mới đóng cửa kính lại, kéo rèm cửa lại!

Tất cả động tác đều không có lỗ hổng!

Tiểu Thất mặc xong quần áo bò lên giường, nhìn Cảnh Thụy.

Cảnh Thụy đi vào cửa nhà tắm, cũng là điểm mù của máy giám sát, để tay “ok” với Tiểu Thất, Tiểu Thất lập tức híp mắt cười.

Quá tốt rồi!

Sáng nay lúc cô và anh vào nhà vệ sinh, lén lút viết đầy lời cầu cứu lên trên giấy ghi chú, vì không khiến người khác chú ý, cô và anh trai không dám ở trong quá lâu, đến tối mới rất không dễ viết hết tất cả giấy ghi chú, bây giờ đã đem giấy quăng xuống rồi, khả năng cô và anh trai được phát hiện nhiều hơn rồi.

Nói không chừng... đợi đến sáng mai tỉnh dậy, mới mở mắt là thấy daddy và mami rồi!

Cảnh Thụy rất nhanh tắm xong, hai anh em bò lên giường lớn, cùng dựa lên đầu giường.

Tiểu Thất có chút không an tâm, “Anh, chúng ta có thể trốn thoát không?”

“Nhất định có thể!”

“Cũng không biết ba nuôi thế nào rồi?”

“Ba nuôi... người tốt như vậy, với lại có bên của mẹ nữa, nhất định có thể đưa đến bệnh viện kịp thời, tuyệt đối sẽ không có chuyện gì.”

Tiểu Thất như gà mổ thóc gật đầu điên cuồng, “Đúng, ba nuôi là người tốt, nhất định sẽ khỏe. Tiểu Thất và anh cũng không làm chuyện xấu, nhất định không xảy ra chuyện, người xấu bắt chúng ta sẽ bị trừng phạt!”

Cảnh Thụy sờ đầu Tiểu Thất, “Đừng nghĩ nữa, ngủ đi!”

“Ừ!”

Tiểu Thất chui vào trong chăn nhắm mắt.

Chuyện bây giờ mà cô và anh phải làm là nạp đầy năng lượng, sau đó... chuẩn bị chạy trốn!

Tiểu Thất ngủ rồi, Cảnh Thụy cũng nhắm mắt.

Đến nửa đêm, đột nhiên Cảnh Thụy nghe dưới khách sạn có tiếng xe cảnh sát vang lên, Cảnh Thụy lập tức tỉnh dậy.

Anh đưa tay đẩy đẩy Tiểu Thất, “Tiểu Thất, nhanh dậy!”


“Uhm... anh?” Tiểu Thất dụi mắt ngồi dậy.


“Cảnh sát đến rồi!”


Tiểu Thất lập tức tỉnh táo.


Hai anh em từ trên giường nhảy xuống, “Nhanh mặc giày vào, tìm cơ hội, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị chạy trốn, biết chưa?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK