Mắt nhìn vào Tiêu Diệp Lạc toàn thân bủn rủn ngã trên một vũng máu, mọi người đều choáng váng!
Lão gia tử vội vã đỡ lấy cơ thể Tiêu Diệp Lạc, đỡ cô ta từ từ ngồi xuống đất, “Diệp Lạc, tại sao con ngốc như vậy!”
Ông ta đã là một ông già tám mươi mấy tuổi rồi, một chân đã bước vào quan tài rồi, nhưng Diệp Lạc chỉ mới hai mươi mấy tuổi, cuộc sống chỉ mới bắt đầu, tại sao lại đỡ con dao đó cho ông ta!
Lão gia tử mắt đỏ hoe!
Nói về điều này, ông ta luôn có ý kiến về Tiêu Diệp Lạc, mặc dù là cháu gái của ông ta, nhưng mối quan tâm của ông ta đối với Diệp Lạc chỉ có một ít sự đáng thương. Lúc này nhìn thấy Tiêu Diệp Lạc nằm trên vũng máu, lão gia tử đột nhiên cảm thấy rất xin lỗi.
Mẹ Tiêu là người đầu tiên phản ứng lên!
Con dao trái cây vẫn còn đang ở trong tay bà ta, nhìn thấy người bị đâm trước mắt là Tiêu Diệp Lạc. Bà ta đột nhiên mở to mắt ra, đôi mắt sợ hãi, “A...Không! Diệp Lạc, Diệp Lạc con làm sao vậy...”
Trước ngực Tiêu Diệp Lạc là máu, trong miệng đều là máu, cô ta đưa tay ra nắm lấy tay mẹ Tiêu rất chặt, khi nói chuyện thì ngụm máu lớn từ trong miệng phun ra, “Mẹ... mẹ, đừng... như vậy... nữa...”
“Mẹ đều nghe con, cái gì mẹ cũng nghe theo con, chúng ta ngày mai sẽ di cư sang Mỹ, chúng ta không bao giờ về đây nữa, mẹ sai rồi, mẹ sai thật rồi, Diệp Lạc, bây giờ mẹ chỉ có con thôi, cầu xin con đừng xảy ra chuyện gì được không...”
Tiêu Lăng phản ứng, nhanh chóng gọi người, “Mau chở đi bệnh viện!”
“Tiêu Lăng... anh Tiêu Lăng...”Tiêu Diệp Lạc đưa tay ra với Tiêu Lăng.
Tiêu Lăng quay mắt lại nhìn Tô Tố, Tô Tố gật đầu với anh, Tiêu Lăng lúc này mới sải bước đi qua, cúi xuống bên cạnh Tiêu Diệp Lạc.
“Em kiên trì, lập tức sẽ có người đến đưa em đi bệnh viện, sẽ không có chuyện đâu...!
“Tiêu Lăng... anh...”
Cô ta vừa mở miệng thì vũng máu lớn lại từ miệng phun ra, Tiêu Lăng vội vã nắm lấy tay cô ấy, “Đừng nói!”
“... không!” Tiêu Diệp Lạc lắc đầu trong khó khăn, “Trong 3 năm qua... em luôn... có một câu, có một câu muốn nói với anh... Tiêu Lăng... anh, xin... lỗi, em... không phải cố tình muốn... phá hoại anh... với chị dâu, xin anh tha thứ...”
“Tiêu Diệp Lạc, chỉ cần em sống tốt, thì anh sẽ tha thứ cho em, không thôi thì cả đời không tha thứ cho em!” Tiêu Lăng nắm lấy một chiếc khăn sạch ở phòng khác che lại vết thương ngay ngực của Tiêu Diệp Lạc!
Anh Tiêu Lăng... vẫn còn quan tâm cô ấy!
Cô ta... mãn nguyện rồi!
Ánh mắt Tiêu Diệp Lạc có chút mất đi ánh sáng, khoé miệng chầm chậm nhấc lên một nụ cười mãn nguyện, tay cô dần dần mất đi sức lực, đầu vừa nghiêng, mất máu quá nhiều nên ngất xỉu.
“Diệp Lạc!”
“Người đầu, mau đưa đi bệnh viện!”
“Diệp Lạc con đừng xảy ra chuyện, là ba sai rồi, mau gọi người, gọi người đến!”
Trong phòng khách một mớ hỗn độn!
Không dễ gì đưa Tiêu Diệp Lạc đến bệnh viện, đẩy vào trong phòng mổ. Mọi người đều ở ngoài phòng mổ chờ đợi trong khó khăn.
Mẹ Tiêu ngồi trên ghế, lưng bà dường như một chút đã cong xuống, bà ta nhìn vào máu tươi đầy trên tay mình, trong mắt đều là nước mắt. Lúc này, đã không có ai muốn nghĩ đến việc đổ lỗi cho bà ta nữa.
Tô Tố đứng trong góc, bóng của bức tường bao phủ hình bóng của cô ấy, nét mặt của cô ta không thể nhìn thấy trong bóng tối.
Đứng kế bên cô ta là Tiêu Lăng đang nhẹ nhàng an ủi cô, “Không có chuyện gì xảy ra đâu!”
“Ừm!”
Tô Tố gật đầu, cô ta mặc dù không thích Tiêu Diệp Lạc nhưng cũng không muốn cô ta chết.
Tô Tố nhìn sang hướng Tiêu Lăng, thần thái của Tiêu Lăng cũng có chút lo lắng, rõ ràng giống như cô ta vậy, cũng không hy vọng Tiêu Diệp Lạc chết như vậy.
“Tiêu Lăng...”
“Ờ!”
“Đừng lo lắng.”
Tiêu Lăng nhẹ nhằng nắm lấy vai Tô Tố, giọng nói anh ta rất trầm, “Tô Tố, anh không muốn cô ta chết.”
Tô Tố ôm lấy anh ta từ phía sau, “Em biết!”
Dù cho là một người lạ thì mọi người đều có thiện chí, chưa kể rằng, Tiêu Diệp Lạc lại là người sống chung với anh ta trong thời gian dài như vậy.
Ánh mắt Tiêu Lăng nhìn vào mẹ Tiêu.
Mẹ Tiêu còn đang nắm lấy tay của mình, tự nhìn vào tay mình đầy máu tươi và ngồi đó thì thậm tự kỉ, tâm thần... không khác gì với một người điên! Diệp Lạc là món quà duy nhất trong lòng bà ta, nếu như Diệp Lạc cũng chết rồi, bà ta... chấm dứt mọi thứ!
Thời gian chờ đợi luôn bị dày vò.
Ca phẫu thuật này đã thực hiện trong vòng 8 tiếng!
Đợi phẫu thuật xong, đã là 3 giờ sáng rồi.
Tiêu Khả người đầu tiên nhìn thấy trên phòng phẫu thuật ba chữ “Đang phẫu thuật” tắt đi, cô ta vội vã bước lên phía trước, “Phẫu thuật kết thúc rồi!”
Mọi người vội vã bước đến.
Chẳng mấy chốc bác sĩ và y tá đẩy giường mổ ra ngoài.
Mẹ Tiêu là người đầu tiên lao lên, “Bác sĩ, bác sĩ, con tôi sao rồi, con bé sao rồi!”
“Vết thương chỉ cách trái tim hai centimet, cực kỳ nguy hiểm! Nhưng rất may mắn các người đã đưa đến kịp thời, phẫu thuật rất thành công!”
Chân của mẹ Tiêu mềm đi, trực tiếp ngã xuống đất.
Tiêu Quốc Cường vội vã đỡi bà ta, “Không sao rồi, không sao rồi, Diệp Lạc của chúng ta tốt rồi.”
Nói đến đây, y tá đã đẩy Tiêu Diệp Lạc ra, cô ta nằm trên giường mổ nho nhõ, đôi mắt nhắm lại, khuôn mặt nhợt nhạt, trên người cô ta đắp một tấm chăn mỏng, tắm chăn che phủ người cô ấy, hầu như khong thể nhìn thấy hơi thở cô ấy.
“Bây giờ phải nằm viện quan sát, nghỉ ngơi một thời gian.”
“Cám ơn bác sĩ!”
Tiêu Diệp Lạc không vấn đề, mọi người đều cảm thấy nhẹ nhõm.
Lão gia tử cầm lấy cây nạng, vụng về lùi hai bước.
“Lão gia tử!” Lão Trần vội vã đỡ lấy ông ta.
“Không sao!” Lão gia tử cười đau khổ và lắc đầu, “Thực sự là lớn tuổi rồi, chỉ đứng vài tiếng cũng không thể chịu được rồi.”
“Ông nội, ông về nhà nghỉ ngơi trước đi.”
Lão gia tử cũng không muốn gây hỗn loạn cho họ, biết rằng Tiêu Diệp Lạc không ảnh hưởng đến tính mạng thì sau đó gật đầu, “Được, vậy ông với Lão Trần về trước, các on chăm sóc tốt cho Diệp Lạc.”
“Tiêu Khả về nhà cùng ông.”
“Vâng!”
“Tô Tố em cũng về đi.”
Tiêu Lăng không thể từ chối, hình ảnh người mẹ điên đâm người vẫn còn động lại ở đó, ai có thể đảm bảo rằng bà ta không phải bởi vì kích động, trong lúc họ đang ngủ thì sẽ làm gì với họ!
“Em...”
“Ngoan! Sáng mai anh sẽ về, đừng quên, ngày mai chúng ta còn có việc.”
Có rất nhiều chuyện trong tối nay, Tô Tố xém chút quên chuyện cùng ba đi thờ mẹ vào ngày mai.
Cô ta cắn môi, hạ thấp giọng nhắc nhở Tiêu Lăng, “Bản thân anh... hãy cẩn thận.”
Cô ta cũng không yên tâm về mẹ Tiêu.
“Yên tâm!”
Tiêu Lăng thuê Tiêu Diệp Lạc một phòng riêng.
Tiêu Diệp Lạc ở vào trong sau đó mọi người đều đi dần, chỉ còn Tiêu Quốc Cường, mẹ Tiêu và Tiêu Lăng ba người.
“Ba, ba đưa mẹ nghỉ ngơi trước đi, con ở lại chăm sóc Diệp Lạc một đêm, sáng mai ba đến thay con.”
“Được! Tiểu Quốc Cường đỡ mẹ Tiêu, hoàn toàn không dám kích động bà ta, giọng nói rất nhẹ nhàng, “Thục Phần, em cũng mệt rồi, anh đưa em đi nghỉ ngơi được không?”
“Không!”
Mẹ Tiêu ngồi trên giường bệnh, nói như thế nào cũng không rời đi, mắt cứ nhìn vào mặt Tiêu Diệp Lạc, không di chuyển,
Tiêu Quốc Cường bất lực.
Tốt nhất ở lại với Tiêu Lăng chăm sóc.