Ánh mắt đó là gì vậy...
Giống như muốn nuốt chửng cô ta vậy. . Được copy tại # ТRUMtr uyen.мe #
Cô ta che má lại, kéo chiếc váy dài đi đến trước mặt Tiêu Lăng, háo hứng nhìn anh ta, “Sao nào, đẹp không?”
“Rất đẹp”
Tiêu Lăng chân thành ngưỡng mộ, “Tô Tố, em là người phụ nữ đẹp nhất anh từng gặp.”
“Thật không?”
“Đương nhiên là thật”
Tô Tố nhịn không được, khoé miệng càng ngày càng cong.
Phụ nữ là một loại động vật thính giác, thích nghe những người mình thích nói những khen đẹp.
Tiêu Lăng đứng dậy, một tay nắm lấy ai cô, may mắn thay ở đây máy sưởi mấy mở vừa phải, mặc như vậy cũng không cảm thấy lạnh, Tiêu Lăng quay vai cô ta, để cô nhìn vào gương, “Em tự nhìn xem, có phải đẹp lắm không”
Tô Tố nhìn bản thân mình trong gương, gương toàn thân phản chiếu hình dáng hoàn hảo của cô, ở trong gương đôi gò má ửng đỏ, có chút nhút nhát, rõ ràng là một người phụ nữ nhỏ1bé đáng yêu, trong khi đằng sau cô, Tiêu Lăng đặt cằm lên vai cô, ôm cô từ phía sau, động tác của anh ấy rất nhẹ nhàng và cẩn thận, như thể nhìn vào khó báu yêu quý của cuộc đời mình.
Hình ảnh ấm áp và tốt đẹp.
Tô Tố không thể không suy nghĩ, cho dù là Tiêu Diệp Lạc về đây, cho dù là cô ta và tiêu Lăng có sự “hiểu lầm” giữa họ không thể dỡ bỏ, Tiêu Lăng cũng không rời bỏ cô ấy.
Suy cho cùng, nhìn anh ta quan tâm cô ấy như vậy.
“Đang nghĩ gì?”
“Không, không có gì”
Tô Tố hạ mắt xuống kéo váy, tránh tầm mắt của Tiêu Lăng.
Cô ta không phải không muốn hỏi Tiêu Lăng, hỏi quan hệ giữa anh ta và Tiêu Diệp Lạc, hỏi anh ta rốt cuộc còn tình cảm với Tiêu Diệp Lạc không, nhưng cô ấy lo ngại, nếu như Tiêu Lăng đối với Tiêu Diệp Lạc còn tình cảm, như vậy cô ta hỏi chỉ làm tổn thương đến bản thân, nếu như không có... Tô Tố cười trong đau1khổ, làm thế nào không có.
Cũng giống như mẹ Tiêu nói, hai người họ thanh mai trúc mã cùng nhau lớn, tình cảm 15 năm, dù cho không yêu thì cũng không thể nào nói rằng không còn tình cảm nữa.
Cho dù Tiêu Lăng không yêu Tiêu Diệp Lạc nữa, cô ta hỏi như vậy, không phải lại đang tìm ra những vết sẹo quá khứ của anh ta sao?
Tình trạng như vậy, làm sao cô ta có thể hỏi.
“Váy có vừa người không?”
“Rất phù hợp” Tô Tố hoàn hồn lại, nở một nụ cười, cô ấy cầm váy và quay vòng tròn, nụ cười quyến rũ, “Tất cả kích thước đều vừa, anh chưa do kích thước của em, làm sao có thể rõ ràng như vậy chứ?”
Tiêu Lăng cười và không nói gì.
Tô Tố không thể không tò mò, nhẹ nhàng đẩy anh ta, “Nói đi.”
Tiêu Lăng liếc nhìn người thiết kế cách không xa, hạ thấp giọng và thủ thỉ vừa cười vừa nói bên tai cô, “Em tưởng mỗi buổi tối anh chỉ sờ thôi sao?”
Keng...
Phía sau Tô Tố toát ra5một luồng khí nóng, trực tiếp lao đến đầu, một khuôn mặt nhỏ ngay lập tức đỏ bừng.
Cô ta che mặt lại, nhắm đôi mắt lại không dám nhìn vào Tiêu Lăng.
Tiêu Lăng dễ chịu và cười ra tiếng.
Trong tim Tô Tố điên cuồng, che mặt lại và không dám nhìn anh ta, cô ta nghĩ rằng bản thân quá vô dụng, ở với Tiêu Lăng trong thời gian dài như vậy, tại sao vẫn đối với những lời này vẫn không có sức đề kháng, chỉ cần nghe những lời nói này thì mặt cô ta không ngừng nóng lên.
“He he...”
“Không được cười nữa”
“Được được được, không cười nữa” miệng nói là không cười, nhưng trên lông mày vẫn hiện lên ý muốn cười.
Nhà thiết kế ngưỡng mộ nhìn hai người, ai nói rằng Tiêu thiếu của thành phố A nghiêm khắc không cười chứ, lúc ở bên cạnh Tô tiểu thư dịu dàng như thế nào chứ, hai người đứng cạnh nhau như một bức tranh, khiến người khác không rời mắt. Nhà thiết kế chân thành ngưỡng mộ, “Tô tiểu thư mặc2chiếc váy cưới này thật sự rất đẹp, mọi người đều nói người đẹp nhờ trang phục, nhưng mà cảm giác Tô tiểu thư mặc chiếc váy cưới này, hoàn toànkho6ng phải là chiếc váy cưới khiến Tô tiểu thư càng trở nên đẹp mà do vẻ đẹp của Tô tiểu thư khiến chiếc váy cưới bị lu mờ đi.”
Tô Tố ngượng ngùng cười, “Đâu khoa trương đến vậy đâu.”
“Thật không phải khoa trương, tôi làm việc này trong nhiều năm rồi, lần đầu tiên nhìn thấy Tô tiểu thư mặc một chiếc váy có thể mặc đến rất đẹp, nếu như Tô tiểu thư là người mẫu, chắc chắn không ai mời cô đến catwalk.”
“Tại sao?” Tô Tố ngạc nhiên, không phải là nhờ vẻ đẹp cực kì vượt quá phạm vi cực đoan sao.
Nhà thiết kế cười toe toét, “Tại vì nếu như thật sự Tô tiểu thư mặc trang phục đi catwalk thì những người đi xem show diễn sẽ chỉ đi xem Tô tiểu thư thôi, còn đâu tâm trạng xem trang phục.
Nét mặt Tô Tố ngượng ngùng.
Nhà thiết kế nhìn9thấy cô bối rối, rất chu đáo liền chuyển chủ đề, “Sao nào, chiếc váy vừa người chứ, có chỗ nào cần sửa không?”
“Không có, rất tốt rồi.”
“Vậy hai người muốn ký gửi ở studio hay là mang về nhà?”
“Để ở đây đi.” Lần này Tiêu Lăng mở miệng, “Để ở đây trước, đợi qua một tháng tôi đến đây lấy.”
Ở nhà có một Tiểu Thất đáng lo ngại, lỡ như bị hư thì không có thời gian để làm lại một cái khác.
Tô Tố thay váy cưới ra, mặc lại chiếc áo khoác phao màu đỏ, mái tóc cô buộc lại, chiếc áo khoác phao màu đỏ, màu sắc trông rất khoẻ khắn, nhìn vào như một nữ cao trung sinh.
Đi với nhau, nhiều người nghĩ rằng anh ta là trâu già khoái gặm cỏ non.
Tiêu Lăng lắc đầu cười
“Có chuyện gì vậy?”
Đi ra khỏi cửa phòng studio, Tô Tố lập tức vào trong xe, nhìn thấy nụ cười kỳ lạ trên mặt Tiêu Lăng, không thể nhịn được và nhẹ nhàng hỏi.
“Tô Tố, em có cảm thấy anh hơi già không?”
“Già?”
Con mắt của1Tô Tố dường như sắp đảo ra ngoài, “Qua năm mới này anh mới 29 tuổi, đàn ông 30 vẫn là một bông hoa. 40 tuổi là thời gian trường thành hấp dẫn nhất, đến lúc 50 tuổi chỉ cần chăm sóc tốt thì vẫn còn rất đẹp trai, anh mới 29 tuổi tại sao lại nói mình già?”
“Thật sao?”
“Đương nhiên”
Tiêu Lăng trong lòng khó chịu lập tức biến mất theo mây, đạp chân ga và về nhà.
Lúc hai người về nhà đã là 12 giờ khuya rồi, các thành viên trong nhà đã ngủ, hai người nhẹ tay nhẹ chân bước lên lầu sau đó về phòng tắm rửa.
Trong lòng Tô Tố có chút kích động, tắm xong nằm trên giường, chui vào trong lòng của Tiêu Lăng nhưng không thể ngủ được.
“Tiêu Lăng...”
“Hả?”
“Ba mẹ anh ngày mai về Mỹ, anh tiễn họ không?”
“Không cần” Tiêu Lăng hạ mắt xuống, “Ngày mai sẽ có rất nhiều người đến nhà chúc năm mới, ông nội lớn tuổi rồi, đối phó với họ sẽ rất mệt, anh ở nhà, ba mẹ... đi Mỹ cũng quen thuộc đường đi rồi, sau khi đến đó chắc chắn sẽ có người đưa đón, không cần đến anh.”
Những câu nói này... muốn nó chua chát cỡ nào thì nó chua chát cỡ nào.
Tô Tố đang nhớ lại những gì mẹ Tiêu nói, có thể đoán được nguyện nhân mẹ Tiêu với Tiêu Lăng có thái độ không tốt, trong lời nói mẹ Tiêu đều nhắc đến Tiêu Diệp Lạc, đoán rằng cảm giác là Tiêu Lăng đã bỏ rơi Tiêu Diệp Lạc, cho nên mới có ý kiến với anh ta.
Tô Tố ôm eo Tiêu Lăng, có chút không công bằng với anh ta.
Đã là một người mẹ, Tiêu Diệp Lạc là nhận nuôi, Tiêu Lăng mới là con trai ruột của họ, làm sao có thể giúp một đứa nuôi mà không giúp đứa con ruột của mình chứ.
Tô Tố hoàn toàn nghĩ không ra, cũng không thể hiểu.
12 giờ đêm tiếng pháo vang lên, ở ngoài cửa sổ đốt pháo hoa đầy màu sắc sáng rực, Tô Tố thích thú bật dậy, “Đẹp quá”
Tiêu Lăng đưa tay ra kéo chăn của cô, mắc cười và nói, “Đâu phải trẻ con đâu, tại sao giống Tiểu Thất thế, cái gì cũng tò mò.”
Tô Tố đang định nói chuyện, chiếc điện thoại để trên đầu giường đột nhiên reo lên.
“Uầy, là Mộ Bạch”