Mục lục
Truyện Lấy Phải Boss Kiêu Ngạo (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiêu Lăng lại nhìn đồng hồ!

Kim đồng hồ đã chỉ hơn sáu giờ!

Tính từ lúc Tô Tố mất tích đến nay đã gần 4 tiếng đồng hồ!

Trong 4 tiếng, không có một cuộc điện thoại nào gọi đến nên loại trừ được khả năng bọn bắt cóc muốn đòi tiền chuộc!

Nhưng chính vì họ không làm điều này vì tiền càng khiến Tiêu Lăng lo sợ hơn nữa!

Anh không dám nghĩ đến, người bắt cóc cô rốt cuộc vì sắc đẹp của cô hay vì muốn báo thù!

Mà trong hai cái này, bất kể vì cái nào cũng có thể khiến cô lâm vào tình cảnh vô cùng nguy khốn!

Trong đầu Tiêu Lăng bắt đầu hình dung ra một loạt các tin tức sự kiện sinh viên đại học bị mất tích và vứt xác. 

“Đại ca, anh đừng lo lắng quá, nhất định sẽ tìm được chị ấy thôi.”

Tiêu Lăng chẳng còn tâm trí đâu để đáp lời!

Ánh mắt anh hướng về phía Lãnh Mạc, “Sao rồi, tìm thấy chưa?”

“Vẫn chưa!”


Lãnh Mạc lắc đầu, thành phố này rộng lớn như vậy, hơn nữa chỉ dựa vào một chiếc xe taxi, không cách nào nhanh chóng tìm được người cả!

Tiêu lăng nắm chặt điện thoại của Tô Tố trong tay, anh nghiến chặt răng mình.

Vốn là anh dựa vào định vị trên máy điện thoại để tìm được Tô Tố, anh còn vô cùng hào hứng chạy đến đây, kết quả chỉ nhìn thấy chiếc điện thoại bị vất bên lề đường.

Trái tim Tiêu Lăng không thể tìm được một chỗ để nằm yên, anh không dám nghĩ... trong 4 tiếng bị mất tích, Tô Tố phải đối mặt với chuyện gì, hay có thể nói, bây giờ cô đang phải đối mặt với cái gì!

Tiêu Lăng nắm chặt nắm đấm, hướng thẳng lên thân cây mà trút đi sự bất lực.

Tại sao còn để cho cô chịu tổn thương!

Không thể để cho những tổn thương này trút hết lên người anh sao!

“Mày đừng lo quá, tao đã cho người phong tỏa toàn bộ đường ở thành phố A này rồi, họ sẽ khám xét nghiêm ngặt từng chiếc xe một cho nên họ không thể ra khỏi thành phố được đâu, chúng ta nhất định sẽ tìm được Tô Tố!”

Tôn Nguyên nhìn sắc mặt của Tiêu Lăng và Lãnh Mạc, anh nhịn không được bèn thử đưa ra đề xuất, “Hay là, mình báo cảnh sát?”

Tiêu Lăng bỗng chốc liếc nhìn sang Tôn Nguyên.

Tôn Nguyên thấy vậy hơi lạnh sống lưng, anh, anh lại nói sai gì rồi sao?

“Không được báo cảnh sát!” Lãnh Mạc bình tĩnh trả lời, “Người trong tay ta không ít hơn cảnh sát, nếu có báo cho họ cũng không có tác dụng đáng kể, đặc biệt là... nhỡ để bọn bắt cóc biết được, chúng ta sẽ đánh rắn động cỏ mất, hơn nữa nếu như chỉ có cảnh sát thì không nói, nếu họ kéo theo cả đám nhà báo nhiều chuyện mà không cẩn thận làm rỉ tin tức ra ngoài, chỉ làm cho Tô Tố thêm phần nguy hiểm.”

Cũng đúng!

Tôn Nguyên gật gật đầu!

Trời mỗi lúc một tối, trong lòng Tiêu Lăng cũng mỗi lúc một nặng trịch, anh biết, với thế lực của Lãnh Mạc, chắc chắn sẽ tìm được Tô Tố, sẽ chỉ còn là chuyện sớm muộn thôi nhưng nếu như tìm được cô ấy muộn một bước thì sao, đến lúc đó Tô Tố...

Tiêu Lăng nắm chặt nắm đấm, anh không để cho bản thân nghĩ tiếp.

Anh chỉ có thể cầu nguyện cho cô!

Cầu nguyện cho Tô Tố dùng 20 vạn trong thẻ đen tạm thời giữ chân bọn bắt cóc!

Đột nhiên——

Điện thoại của Tô Tố bỗng có tin nhắn gửi đến.

Tiêu Lăng định không để ý, anh chỉ nhìn liếc qua, rồi đột ngột trợn trừng mắt nhìn, “Lãnh Mạc, mày qua đây!”

Lãnh Mạc và Tôn Nguyên thấy có động tĩnh, liền nhanh chóng chạy đến.

“Sao, chuyện gì?”

“Tin nhắn thông báo, là tin nhắn thông báo trên điện thoại của Tô Tố, nói rằng thẻ của cô ấy vừa rút ra 100 vạn tiền mặt! 100 vạn chỉ có thể đi rút trong ngân hàng, cây ATM không thể có nhiều tiền như thế, cho nên... Mau cho người đi kiểm tra, tra xem số tiền này được rút ra ở ngân hàng nào! Chúng ta cũng mau chóng đến đó!

Đây là một tin nhắn vô cùng có ích!

Lãnh Mạc ngay lập tức điện cho người đi điều tra, rà soát. Rất nhanh sau đó, Lãnh Mạc đã nhận được tin, anh vừa quay lại đã bắt gặp ngay ánh mắt nóng ruột của Tiêu Lăng, anh nhanh chóng đáp, “Là khu nông thôn của thành phố A, số tiền này được rút từ ngân hàng trong huyện, người của tao đã liên hệ với nhân viên ngân hàng, bên nhân viên nói người này vừa mới rút tiền xong và đi ra cửa, tao đã bảo mấy anh em gần đó theo sát họ rồi, chúng ta lập tức đuổi theo thôi!”

“Được!”

Tiêu Lăng lái xe, xe của anh phi như bay, Lãnh Mạc thì đã quen với tốc độ như vậy nhưng Tô Nguyên thì không, Tôn Nguyên vốn định có ý kiến nhưng thấy vẻ mặt nghiêm nghị của Tiêu Lăng và ngón tay đang chảy máu, anh cũng thôi không nói gì.

Điện thoại của Lãnh Mạc không ngừng réo chuông.

Nhưng cuối cùng...

“Tiêu Lăng, chúng ta mất dấu rồi!”

Tâm trạng của Tiêu Lăng phút chốc nặng trịch, “Mày cho người rà soát toàn bộ khu vực gần đó, chắc chắn sẽ tìm được manh mối!”

“Ừ được!”

Lãnh Mạc lại gọi một cú điện thoại, dặn dò xuống dưới. Lần này, phải dùng đến 20 phút mới xác định được vị trí.

Rất nhanh, nhóm 3 người đã có được địa điểm chính xác.

Tiêu Lăng đạp ga hết tốc lực, anh dùng tốc độ nhanh nhất, lái xe thẳng đến huyện, nơi tiền đã được rút, sau đó đợi đến khi nhận được vị trí chính xác, anh lập tức bẻ lái đến đó với tốc độ nhanh nhất, chỉ dùng có 5 phút!

Tiêu Lăng dừng xe lại.

Trong màn đêm, anh thấy được ánh nến vàng ệch hắt ra từ tầng trên của tòa nhà đã bỏ hoang.

Cả người anh hơi run lên.

Đột nhiên anh cảm thấy không dám bước đến!

“Tiêu Lăng...”

“Ừ!”

Tiêu Lăng giật mình tỉnh lại, những lúc thế này sao anh có thể ngây ra cơ chứ, từng giây từng phút giờ đây đều rất quan trọng!

Anh dặn dò Tôn Nguyên, “Mày ở ngoài đợi, tao và Lãnh Mạc vào trong đó!”

“Cẩn thận đấy!” 

Tiêu Lăng cười một tiếng, anh móc súng bên sườn ra, lần này anh thề, kẻ đã bắt cóc Tô Tố cho dù có là ai, cho dù vì bất kỳ lý do gì, anh nhất định một viên bắn bỏ hắn ta!

Tiêu Lăng và Lãnh Mạc khom lưng, khẽ khàng tránh phía cửa sổ của toàn nhà, rón rén tiến sát đến.

Trong tòa đổ nát, không có một chút động tĩnh khác lạ nào!

Cứ như tất cả người trong đó đều đã chìm vào giấc ngủ.

Hai người rất nhanh đã tiến được đến chân cầu thang, sau đó nhanh chóng khẽ bước lên lầu.

Động tác của hai người rất khẽ, bước chân không hề phát ra bất cứ tiếng động nào.

Dần dần!

Càng lúc càng gần!

Gần đến nỗi họ có thể nghe thấy hơi thở của nhau.

Nhưng trong tòa nhà vẫn là một bầu không khí tĩnh mịch lạ thường!

Hai người khó khăn lắm mới đến được tầng hai, súng vừa rút ra thì họ đột nhiên giật mình khi phát hiện tình hình ở đây! 

Trên lầu!

Hoàn toàn không có người!

Không, không thể nói không có ai!

Có một người!

Một người đàn ông cơ bắp, trên mình toàn máu me, gã ta nằm trên vũng máu, bên cạnh gã là một đám dây rợ loằng ngoằng và một chiếc ghế ngổn ngang trên đất!

Nhưng không hề nhìn thấy bóng dáng của Tô Tố!

Tiêu Lăng bước nhanh chân lên đến tầng hai!

Anh bước đến, cầm lấy chiếc túi của Tô Tố ở trên giường, sắc mặt đem sầm.

“Cái này là của Tô Tố!”

Lãnh Mạc không biết nên thở phào hay nên lo lắng, “Có thể Tô Tố đã tự mình chạy thoát rồi!”

“Không thể nào!”

Rất rõ ràng, gã cơ bắp này đã trói Tô Tố vào chiếc ghế kia, Tô Tố yếu thế, đồ đạc tùy thân của cô đều bị lấy đi, làm sao cô có thể tự cởi trói được chứ, cho dù cô có tự cởi trói được, cũng không có cơ hội tìm được vật gì đâm chết gã đàn ông to con này cả.

Tiêu Lăng kỹ lưỡng quan sát dấu chân trên nền đất!


Trên nền đất ở tầng hai đã kết chặt mấy lớp bụi dày!


Dựa vào ánh sáng lờ mờ của ánh nến, Tiêu Lăng mím chặt môi.


“Trừ chúng ta ra, ở đây còn có dấu chân của hai người đàn ông nữa! Tô Tố... chắc là đã bị tên còn lại đem đi rồi!”


Lãnh Mạc rờ lên hộp xốp, “Nước trong này còn ấm, chắc chắn họ chưa đi xa, Tao sẽ lập tức cho người đi tìm!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK